Chương 4:

Lý Nghi Uyển không chen chúc vào giữa đám đông, cô đứng ở ngã tư đường một lúc lâu. Tiếng còi xe văng vẳng bên tai cô, xen lẫn với một số giọng nói.

“Anh Gia Yến, cuối cùng anh cũng ra ngoài rồi.” Giọng nói rất to, nghe như giọng trẻ con.

“Ừ.” Giọng của người trả lời hơi nhẹ mà lại có chút khàn.

Không biết vì sao, Lý Nghi Uyển vô thức ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn. Cô nhìn thấy rõ người đang đứng đối diện ngã tư đường chờ đèn xanh.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua ngọn cây, chiếu rọi vào người thiếu niên mặc quần dài màu đen kèm chiếc áo tay ngắn màu trắng, toàn thân toát ra vẻ lười biếng.

Đèn xanh đã bật.

Trong phút chốc, tiếng gió bên tai như ngừng lại.

Lý Nghi Uyển chớp mắt, cô đưa tay vuốt mái tóc dài thướt tha bị gió thổi bay, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người chàng thiếu niên ấy, quan sát chàng thiếu niên ấy chậm rãi đi tới từ phía đối diện.

Bên cạnh anh ấy là một cô gái, chắc là người vừa nói khi nãy.

Có lẽ là do ảo giác của Lý Nghi Uyển, ánh mắt của chàng thiếu niên ấy dường như cũng đang nhìn cô một cách vô tình hữu ý. Tuy nhiên Lý Nghi Uyển không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, bởi vì đèn đỏ sáng rất nhanh, cô nhấc chân lên và tăng tốc.

Lý Nghi Uyển băng qua đường, bước chân chợt dừng lại, cô cúi xuống nhặt quyển sổ rơi bên đường, nhẹ nhàng mở trang đầu tiên.

Thứ đập vào mắt cô là dòng chữ viết tay rất đẹp và có phần nổi loạn.

Học sinh lớp 11A4, Trần Gia Yến.

Lý Nghi Uyển quay đầu lại, nhìn bóng lưng đang đi ngược chiều ánh sáng ở phía đối diện.

Anh rất cao, đang cúi đầu xuống nhìn điện thoại. Cô gái bên cạnh không biết đã nói những gì, còn anh chỉ mỉm cười mà thôi.

Trần Gia Yến.

Lý Nghi Uyển thầm ghi nhớ cái tên này trong lòng.

Có những người rất kỳ lạ, đột nhiên gặp được một người và rồi đột nhiên yêu luôn người đó.

Cũng có những người không biết rằng, trên thế giới này bỗng dưng lại có thêm một người yêu mình.

Lý Nghi Uyển xoay người, cô bước vào đám đông ồn ào.

...