Chiếc Váy Dính Máu

5.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Cô Dâu Ma: Chiếc Váy Máu
Người phụ nữ ăn mặc sang chảnh từ trên chiếc xe vừa mới tông cô bước đến, cô ta lạnh lùng cao ngạo nhìn cô như nhìn một thứ dơ dáy bẩn thỉu: “Giật chồng của tao thì phải chết.”
Xem Thêm

Chương 10: Em chết oan lắm anh à
Vũ không dám thở mạnh dù chỉ một tiếng, ai biết được mấy người kia có nhìn thấy hồn ma của Thu không, hay chỉ có mình anh thấy?

Ba mẹ Thu vẫn tiếp tục tranh cãi với nhau, không ai để ý đến Vũ đang đứng khuất trong góc nhìn họ, và nhìn hồn ma con gái họ.

Bàn tay của Thu chỉ thẳng vào ba cô ta, cô ta cứ đứng yên trong tư thế như vậy.

Vũ chần chừ không biết có nên đi đến nói gì đó với người nhà Thu hay không, anh thật sự muốn biết tại sao Thu lại chết, liệu có liên quan đến Mai không.

Anh không hề muốn Mai là kẻ gϊếŧ người.

Cuối cùng Vũ đành quay người bước ra khỏi nhà tang lễ, nhà người ta mới mất con gái, anh không thể vô duyên đi hỏi người ta này nọ được.

Xẹt…..

Một làn gió thoảng qua tai Vũ, anh chỉ kịp nhìn thấy một vệt trắng lướt ngang qua mình, định thần lại đã thấy khuôn mặt máu me của Thu, nhìn thật kĩ, cổ cô ta có một cái lỗ máu sâu hoắm giống như bị một vật nhọn đâm xuyên qua.

Thu cười cười, nụ cười khiến người đối diện sởn tóc gáy:

“Em thích anh! Em chưa kịp lấy anh mà đã chết rồi! Em buồn lắm! Em chết oan lắm anh à!”

Vũ cảm thấy trong người nóng lên, vị trí ngực trái nhói nhói đau, hình như là do lá bùa đỏ của Mai.

Anh lúc nào cũng ga lăng với phụ nữ, cho dù là ma nữ, anh cũng không có ý định mắng chửi nặng lời.

Nhưng ngực anh càng lúc càng nhói, đau muốn ngạt thở, có một sức mạnh vô hình khiến anh mở miệng nói ra những câu mà mình không hề nghĩ đến:

“Kệ cô chứ! Tôi có người yêu rồi!”

Vũ hoảng loạn đưa tay sờ lên miệng, cái gì vậy, ai đang nói vậy, anh không hề nghĩ mấy lời đó trong đầu, càng không thể nói ra miệng.

Khuôn mặt Thu nhăn nhúm dữ tợn, cái lỗ máu trên cổ cô ta không ngừng tuôn ra máu, cô ta nhe răng ngoác đến tận mang tai:

“Anh nói dối! Cho dù là anh có người yêu rồi, nhất định cô ta sẽ phải chết!”

Vũ điên tiết không hiểu chuyện gì xảy ra, phớt lờ thái độ điên cuồng của Thu, quay người bước đi.

Nhưng đôi giày của anh bị cái gì đó làm cho dính chặt trên đất, không thể nhấc chân đi tiếp một bước nào.

Cảm giác bị ai đó tóm chân giữ lại quá quen thuộc, Vũ mấp máy môi:

“Mai…”

Con ma nữ bệnh hoạn đó đang ở đây sao?

Miệng của anh lại không chịu sự kiểm soát của anh, tiếp tục nói:

“Ma mới mà huênh hoang quá nhỉ?”

“…”

Thu đứng im một bên như khúc gỗ, dù không hiểu chuyện gì nhưng cô ta vẫn cảm nhận được một luồng âm khí đáng sợ đang khóa chặt cô ta.

Tiếng cười khanh khách vang lên, toàn thân Thu tự nhiên hiện ra những vệt sáng màu đỏ, giống như sợi dây quấn quanh người cô ta, trong nháy mắt khuôn mặt Thu vặn vẹo nhăn nhúm, miệng không ngừng kêu khóc:

“Đau quá… cái gì vậy… thả tôi ra… á… đau quá…”

Cái lỗ máu trên cổ cô ta tuôn ra rất nhiều rất nhiều máu, tuôn ra như vòi nước chảy mãi không ngừng.

“Á… thả tôi ra… á!!!”

Thân ảnh trắng mờ nhạt của Mai hiện ra, Vũ thấy Mai đang dùng đầu ngón tay sắc nhọn của mình chọc vào cái lỗ máu trên cổ Thu, ra sức chọc ngoáy, khuôn mặt Mai toàn máu là máu nên không nhìn ra biểu cảm gì, nhưng có thể thấy cô đang rất tức giận.

Ọe, gớm quá.

Con ma điên này làm cái trò gì vậy?

“Này… dừng… lại…”

Câu nói còn chưa thoát khỏi miệng, Vũ đã cảm nhận được một luồng gió lạnh thấu xương, anh vội sửa lại:

“… cô cứ chơi tiếp đi…”

Mai ngửa cổ lên trời cười một trận, tiếng cười khanh khách lọt vào tai Vũ, anh cảm thấy trong lòng sợ hãi xen lẫn thất vọng, không lẽ Mai thật sự là người gϊếŧ chết Thu sao?

Bầu trời đêm âm u không có một gợn mây, một tiếng sấm bất ngờ vang lên đinh tai nhức óc, đâu đó còn có một vài tia chớp lóe lên.

Mai càng cười lớn hơn, cô gằn giọng:

“Ma mới, mày to gan lắm rồi!”

“Chát” một tiếng, cô giơ tay tát cho Thu một cái ngã lộn nhào về đằng sau, không để cho cô ta kịp phản ứng, cô tóm cổ cô ta xách lên, tát tiếp một cái nữa, vẫn chưa thấy đủ, lại tiếp tục tát.

Bỗng một luồng khói đen từ đâu uốn lượn bay đến, to lù lù như một đám mây, điều kinh hãi là nó còn phát ra những tia chớp xanh xanh đỏ đỏ, tách Mai và Thu ra.

Đám khói hiện thành hình một cái miệng, nuốt chửng Thu vào, rồi tan biến đi nhanh như lúc nó xuất hiện.

Mai căm tức đuổi theo, nhưng chợt nghĩ ra điều gì, cô lẳng lặng quay về đứng cạnh Vũ.

Cô đã bất chấp nguy hiểm, đem oán khí của mình khi chết luyện thành lá bùa, đó là việc làm trái ý trời, bởi vậy cô đã không thể đầu thai, còn có nguy cơ biến thành quỷ.

Cô đã đem lá bùa cho Vũ rồi.

Không có lá bùa đó, cô căn bản không thể làm gì được lão đạo sĩ.

Mai mệt mỏi quỳ sụp xuống, cô bị lão đạo sĩ đánh sét vào người, tạm thời không biến được hình người, cô biến thành con mèo trắng, dụi dụi vào chân Vũ.

Nhưng Vũ lại cau mày, lạnh lùng đá cô ra xa.

Mèo trắng ngước nhìn anh, cất giọng kêu những tiếng “meo meo” ai oán đáng thương.

“Có phải cô đã gϊếŧ chết Thu không?”

Mèo trắng giương đôi mắt nhìn Vũ, biểu cảm không thể tin nổi.

Nó lầm lũi dùng móng vuốt cào cào trên đất, viết những chữ loằng ngoằng không ai nhìn ra nổi.

Vũ thở phào một hơi, anh hỏi lại:

“Không phải cô gϊếŧ?”

Mèo trắng cụp tai, kêu “meo” một tiếng.

Vũ gật gật đầu nhưng vẫn lạnh lùng nói tiếp:

“Cô mới làm cái trò gì với tôi? Tại sao lại ép tôi nói là đã có người yêu?”

Mèo trắng nằm vật ra giả chết.

Thêm Bình Luận