Chiếc Váy Dính Máu

5.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Cô Dâu Ma: Chiếc Váy Máu
Người phụ nữ ăn mặc sang chảnh từ trên chiếc xe vừa mới tông cô bước đến, cô ta lạnh lùng cao ngạo nhìn cô như nhìn một thứ dơ dáy bẩn thỉu: “Giật chồng của tao thì phải chết.”
Xem Thêm

Chương 12: Báo ứng
Giấc mơ đó cứ lặp đi lặp lại làm Vũ thấy rất bất an, anh không dám kể cho ai, nhất là bà Phương, sợ bà lại lo nghĩ.

Từ khi tin rằng trên đời có quỷ thần, những chuyện này Vũ chỉ dám nói với Mai, nhưng Mai đang trong hình hài mèo trắng, suốt ngày chỉ nằm một chỗ hồi sức.

Bà Phương thấy con trai mặt mũi phờ phạc, tinh thần mệt mỏi thì trong lòng luôn nơm nớp lo sợ.

Bà lén đi hỏi cô đồng Huệ.

Cô đồng Huệ có một căn biệt thự trên núi, ngọn núi này phong cảnh rất đẹp, có phần tĩnh mịch âm u, người có tiền đều có thể mua đất xây nhà ở đây nhưng chính vì cái tĩnh mịch âm u mà không ai muốn ở tại một chỗ như thế này.

Vì thế trên quả núi này chỉ có duy nhất một căn biệt thự của cô đồng Huệ.

Cô đồng Huệ là một người phụ nữ trung niên nhưng nhan sắc được chăm sóc bảo dưỡng tốt nên nhìn vào giống như chỉ mới ba mươi, khuôn mặt sắc sảo uy nghi.

Bà Phương cung kính nửa ngồi nửa quỳ, thấp thỏm nhìn khuôn mặt cô đồng Huệ ẩn sau làn hương khói bay lờ mờ.

“Lạy cô, xin cô hãy cứu con trai con! Con chỉ có mỗi một đứa con trai, nếu nó làm sao chắc con không sống nổi mất!”

Cô đồng Huệ ngồi khoanh chân xếp bằng, tay để lên đùi, mắt nhắm hờ như đang ngồi thiền. Chợt bà ta mở trừng mắt, cặp lông mi đen dày như chân nhện có phần ma mị đáng sợ.

Bà ta từ từ mở miệng, đôi môi thâm sì khẽ mấp máy:

“Mệnh của con bà nhất định phải vướng duyên âm, không cần lo, cái duyên âm đó tự khắc có người trấn áp.”

Bà Phương tin răm rắp, nhưng vẫn sắc mặt vẫn căng thẳng, bà rút ra một tờ giấy ghi ngày tháng năm sinh của Thảo:

“Cái này… lạy cô xem giúp con có phải mệnh người này có thể khắc cái duyên âm kia không?”

Cô đồng Huệ không thèm động tay vào tờ giấy, chỉ liếc mắt nhìn một cái, khuôn mặt bà ta có nét cười lạnh, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Cái mệnh khắc được cái duyên âm kia không phải người này, mà là một oan hồn, tức là không phải Thảo mà là Mai.

Trong người Vũ có lá bùa được luyện từ oán khí của Mai, tự khắc đã trấn áp được cái duyên âm kia rồi.

Cô đồng Huệ nghĩ vậy nhưng không nói ra, chỉ gật gật đầu.

Bà Phương thở phào một hơi nhưng vẫn nơm nớp lo sợ:

“Nhưng con trai con mấy hôm nay cứ như bị làm sao, ban ngày thì nó lơ mơ như mất hồn, ban đêm con để ý thấy nó còn nói mơ, con sợ lắm…”

Cô đồng Huệ nhíu nhíu mày.

Duyên âm của Vũ chính là vong hồn Thu quấy nhiễu, cô ta mới chết được mấy ngày, vong rất yếu.

Bà ta xòe tay ra, miệng lẩm bẩm như tính toán cái gì đó, rõ ràng Thu đã bị vong hồn oán khí nặng của Mai trấn áp rồi, tại sao vẫn bám theo ám Vũ được, thật kỳ lạ.

Bà Phương nhìn sắc mặt âm trầm của cô đồng Huệ thì càng lo ngay ngáy, cuống quýt kể lể tiếp:

“Con nhớ ra rồi, con trai con nó còn mang về nhà một con mèo, màu trắng, nhưng nó chảy máu rất nhiều, trông mà phát sợ, liệu có chuyện gì không…”

Cô đồng Huệ nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia sáng khó phát hiện.

Bà ta lấy ra một sợi dây màu vàng, trên đó viết rất nhiều ký tự lạ mắt, dặn đi dặn lại bà Phương phải đeo nó vào cổ mèo trắng.

Bà Phương không hiểu gì nhưng răm rắp tin theo.

Cô đồng Huệ chờ bà Phương đi khỏi thì mới lấy ra một tập giấy, nói đúng hơn là một tập những lá bùa.

Tổng cộng có ba lá, một lá ghi bát tự ngày sinh của Vũ, một lá ghi bát tự của một người khác, một lá để trống không ghi gì.

Ít ai biết cô đồng Huệ từng mang thai nhưng đã bị sảy thai, lá bùa thứ hai chính là ngày mà bà ta mất đi đứa con của mình.

Lá bùa thứ ba để trống chính là chờ sợi dây kia được buộc vào cổ mèo trắng, lúc đó bà ta có thể gọi hồn Mai đến hỏi bát tự của cô và một số chuyện khác.

Đứa con của bà ta chính là một trong 99 linh hồn bào thai mà lão đạo sĩ bắt để luyện cổ thuật trường sinh bất lão.

Pháp lực của lão mạnh hơn nên cô đồng Huệ không đấu lại được.

Ở một nơi khác, một căn phòng được đặt riêng trong một nhà hàng sang trọng.

Một đôi nam nữ ngồi bên bàn ăn toàn những món ăn đắt tiền, họ mặc toàn hàng hiệu trên người, người phụ nữ biểu cảm hạnh phúc thỏa mãn, còn người đàn ông có vẻ hời hợt không quan tâm.

Đó là Yến, con gái của viện trưởng, người đã đâm chết Mai ba năm trước, và Phong, chồng cô ta.

Ba năm trước, Phong và Mai vốn là một đôi, Phong là bác sĩ thực tập ở bệnh viện của ba Yến.

Mẹ Yến mất sớm, ba cô ta không chịu được cảnh cô đơn, muốn tái giá, nhưng Yến nhất định không chịu, ông ta chỉ có thể tìm một người phụ nữ quê mùa, không hiểu biết, sống như vợ chồng nhưng không đăng ký kết hôn.

Người phụ nữ đó chính là mẹ Mai, Mai là con của bà với chồng trước, Thảo là con chung của bà với viện trưởng.

Viện trưởng đón mẹ con Mai từ quê lên thành phố sống cùng mình, cho Yến đi du học nước ngoài, tránh cho Yến phá vỡ cuộc sống gia đình mới của ông ta, ngoài mặt ông ta yêu thương Mai như con gái ruột.

Mai năm đó mới hai mươi tuổi, cô coi viện trưởng như ba ruột, nhờ cô giới thiệu mà Phong mới được viện trưởng nhận làm bác sĩ chính thức.

Sau đó Yến biết chuyện, về nước, gặp Phong, vừa thấy đã yêu, lại biết Phong là bạn trai của Mai, cô ta l*иg lộn ghen tức, tìm mọi cách quyến rũ Phong.

Phong bị tiền tài danh vọng làm mờ mắt, nghe lời Yến chia tay Mai, lúc đó Mai đã có thai mà không biết.

Khi Mai biết đến sự tồn tại của đứa con trong bụng thì rất hoang mang rối loạn, cô không bỏ đứa bé mà quyết định sinh nó ra, tự mình nuôi nó.

Yến ghen l*иg lộn, cho là Mai cố tình dùng đứa con níu kéo Phong, cô ta lừa Mai đến con đường vắng vẻ đang thi công.

Ban đầu cô ta chỉ muốn bức ép Mai bỏ đứa bé, nhưng khi lái xe đến, nhìn thấy Mai, cô ta mất hết lý trí, tông thẳng xe đâm chết Mai.

Mọi chuyện sau đó đã có người ba quyền lực của cô ta lo liệu.

Mẹ Mai bị cái chết của con gái kí©h thí©ɧ, sốc đến hóa điên, viện trưởng đưa bà vào một bệnh viện tâm thần, ở đó ngày ngày bà bị giày vò cả về tinh thần và thể xác, không lâu sau cũng qua đời.

Thảo trở thành đứa con riêng không được công nhận, năm đó cô mới mười hai tuổi, chị gái và mẹ lần lượt chết thảm khiến Thảo bị đả kích, lâu dần thành trầm cảm.

Những ngày sau đó viện trưởng, Yến và Phong luôn bị hồn ma của Mai ám, viện trưởng mới tìm lão đạo sĩ yểm bùa Mai, mong được sống yên ổn.

Lão đạo sĩ không chỉ yểm bùa Mai để oán khí của cô tích tụ ngày càng nhiều khiến cô biến thành quỷ, mà còn bắt luôn linh hồn đứa con của cô.

Mai hận những người này thấu xương, cô chấp nhận thực hiện một giao dịch với lão đạo sĩ.

Lão giúp cô gieo một lời nguyền lên người Yến, khiến cô ta mãi mãi không thể có thai, đổi lại đến khi nào cô biến thành quỷ thì cô sẽ là thuộc hạ tay sai của lão.

Mai chết chưa được bao lâu thì Yến và Phong kết hôn, và cho đến bây giờ cô ta vẫn chưa có thai.

Phong vì thế rất khó chịu, hắn thường xuyên đến quán bar, hộp đêm, thậm chí còn tìm gái ngành để thỏa mãn, nhưng mỗi lần lên giường cùng gái lạ, hắn lại thấy khuôn mặt của cô gái đó biến thành khuôn mặt máu me của Mai, cười ngoác đến tận mang tai.

Thêm Bình Luận