Chiếc Váy Dính Máu

5.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Cô Dâu Ma: Chiếc Váy Máu
Người phụ nữ ăn mặc sang chảnh từ trên chiếc xe vừa mới tông cô bước đến, cô ta lạnh lùng cao ngạo nhìn cô như nhìn một thứ dơ dáy bẩn thỉu: “Giật chồng của tao thì phải chết.”
Xem Thêm

Chương 14: Nhìn tận mặt ma nữ
Phong nghĩ hắn sẽ kết liễu sinh mạng trong cái bồn tắm ngập nước này nhưng không, bóng trắng kia dù dìm hắn khỏe đến mấy nhưng khi thấy Yến hằn học xông vào, cô ấy lập tức tan biến như bong bóng xà phòng.

“Anh làm cái gì trong đấy?”

Yến chống nạnh, kiêu ngạo hất cằm hỏi.

Phong chật vật từ trong bồn tắm chứa đầy nước bước ra, hắn nhìn Yến bằng ánh mắt sợ hãi trốn tránh.

Hắn thở hổn hển, như người mất đi tri giác:

“Có phải em đã…”

Có phải em đã gϊếŧ những tình nhân của anh giống như đã gϊếŧ Mai không?

Hắn không dám hỏi hết câu, hắn nhìn nụ cười độc địa trên khuôn mặt Yến, có cảm giác chỉ cần hỏi thêm một chữ, người bị gϊếŧ tiếp theo chính là hắn.

Yến nghe vậy nhếch miệng một cái, nụ cười khinh miệt trên khuôn mặt cô ta càng rõ ràng hơn.

Cô ta nhìn người chồng của mình ngã ngồi trên sàn, dùng ánh mắt của kẻ trên cao nhìn kẻ ở dưới, cười một trận điên cuồng.

Mái tóc cô ta bù xù, đôi mắt trợn ngược giống như một kẻ điên:

“Anh muốn hỏi cái gì?”

Phong cúi gằm mặt không nói, hắn làm sao dám mở miệng thừa nhận hắn có tình nhân bên ngoài, mà đều là những cô gái có ngoại hình đôi chút giống Mai?

Hắn cảm thấy lòng tự tôn của mình bị vũ nhục, nhưng hắn muốn có tiền, có quyền, muốn đi lêи đỉиɦ cao cuộc đời, trong mắt hắn, con đàn bà đứng trước mặt quá ghê tởm, nhưng hắn không thể nào làm trái ý cô ta.

Hắn với lấy cái khăn tắm, quấn bừa lên người, thất tha thất thểu bước về giường.

Vừa đặt người xuống giường hắn đã cảm thấy có một đôi tay quàng vào cổ hắn ôm rất chặt.

Hắn hãi hùng nhìn Yến vẫn còn đang đứng ở cửa phòng tắm, cô ta đứng kia, vậy thì ai đang ôm hắn đây?

Sống lưng Phong lạnh toát, hắn không dám ngoảnh về sau, hắn nhìn Yến bằng ánh mắt cầu cứu hèn mọn.

Bên tai hắn có một giọng nói nhẹ nhàng:

“Đừng sợ, vợ anh không thấy em!”

Cô gái kia ôm Phong từ sau lưng, khẽ thè lưỡi liếʍ láp vào cổ hắn.

Lông tơ trên người Phong dựng đứng, hắn sợ muốn mất hết hồn vía, nhưng không dám hó hé dù chỉ một chút.

Cô gái kia liếʍ láp một lúc thì lại cất giọng khóc, tiếng khóc nghe ai oán thương tâm vô cùng, Phong còn cảm nhận rõ ràng lưng hắn có những giọt nước mắt ươn ướt.

Lúc này Yến đã đi đến bên giường, cô ta định lăn vào lòng Phong, nhưng chợt kinh hãi nhìn thấy bên cạnh chỗ Phong nằm, đệm có một vết lõm như có người đang nằm đó.

Cô ta lấy hết can đảm nhích lại gần vết lõm, chầm chậm đặt tay vào đó.

Phong nhìn theo, thấy bàn tay của Yến đặt xuyên qua cơ thể cô gái, hắn mở to mắt nhìn, biểu cảm trên khuôn mặt lộ rõ sự ngạc nhiên.

Yến thấy vậy, cười gằn một tiếng, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, cô ta nói mà như quát lên:

“Con đ.ĩ nào lại dám lởn vởn bám lấy chồng tao? Chết rồi mà vẫn không bỏ được thói giật chồng người khác à?”

Cô ta hừng hực tóm lấy cái túi xách hàng hiệu để trên bàn, từ trong đó lấy ra một thanh kiếm gỗ nhỏ cỡ một cây thước kẻ, nhằm thẳng chỗ lõm trên đệm mà đâm.

Một tiếng “Á!!!!!!!” thảm thiết vang lên, trên ga giường xuất hiện một mảng máu đỏ tươi.

Phong nhìn Yến như nhìn một con quỷ, hắn thấy cô gái kia nằm đó giãy giụa, chân tay từng khúc từng khúc lìa khỏi người, rồi tất cả tan biến trong không khí như một đám khói bụi.

Hắn lùi về đằng sau, lết từng bước ra khỏi phòng, luôn miệng lẩm bẩm gì đó như người điên.

Yến nhìn mảng máu trên giường, cười như điên dại, cô ta nhàn nhã gọi nhân viên khách sạn chuẩn bị một phòng khác.

Thanh kiếm gỗ nhỏ kia cô ta tốn một đống tiền mua được từ lão đạo sĩ, cô ta chuyên dùng nó để đối phó với hồn ma những cô tình nhân của Phong.

Họ đều có một kết cục duy nhất, đều chết một cách thê thảm.

Tại nhà Vũ.

Bà Phương rón rén bước từng bước vào phòng con trai, bà thấy Vũ nằm ngủ mê mệt trên giường, trán đầm đìa mồ hôi, nét mặt thống khổ, bà nhìn mà xót ruột, nước mắt ứa ra.

Bà bước nhẹ đến chỗ mèo trắng đang cuộn tròn nằm cạnh Vũ.

Trông nó cũng mệt mỏi ốm yếu không khác Vũ là mấy, nó còn phát ra tiếng thở dài rõ ràng như người, bà khẽ rùng mình một cái.

Nghĩ đến con trai mình đang bị giày vò khổ sở, bà cắn răng buộc sợi dây màu vàng vào cổ mèo trắng.

Nó bị hành động của bà Phương làm tỉnh giấc, đôi mắt tròn xoe mở to trừng trừng nhìn bà.

Bà Phương sợ hãi giật lùi về đằng sau, chỉ là một con mèo thôi mà sao ánh mắt của nó lại ám ảnh như vậy.

Trán nó đỏ thẫm màu máu, nổi bật giữa màu lông trắng tinh, người mê tín lại yếu bóng vía như bà Phương bị nó dọa cho suýt chết ngất.

Mèo trắng từ trên giường nhảy phóc xuống đất, nó hướng về phía bà Phương cúi đầu như xin lỗi.

Bà Phương càng nhìn càng thấy nó giống một con búp bê ma, bà ngã ngồi trên sàn, sợ hãi lết từng chút về đằng sau.

Mèo trắng nhấc chân bước về phía bà, bà ôm ngực thở dốc, mặt cắt không còn một giọt máu.

Bà lùi vào góc tường, không còn đường nào để đi, mèo trắng được đà nhảy vào lòng bà ngồi.

Bà Phương sợ quá hét lên, mèo trắng ngước mặt lên nhìn bà, bà thấy nó chảy nước mắt.

Nó dùng chân trỏ trỏ vào sợi dây vàng trên cổ, mắt nó tuôn ra nước như người đang khóc.

Sợi dây này khiến nó rất đau.

Lúc này, cô đồng Huệ cảm nhận được sợi dây đã được đeo vào cổ con mèo, bà ta lập tức gọi hồn Mai.

Mèo trắng trợn ngược mắt, nó liên tục nấc lên từng tiếng như người, chân quơ loạn xạ muốn bứt sợi dây khỏi cổ nhưng không thể bứt được.

Nó nhìn bà Phương bằng ánh mắt cầu cứu, nó vừa kêu “meo meo” vừa nấc trông như đang khóc, hình hài nó mờ nhạt dần, biến thành làn khói rồi tụ lại thành hình một cô gái, vẫn giữ nguyên tư thế nằm sấp ngẩng mặt trong lòng bà Phương.

Bà Phương nhìn trọn vẹn chính diện khuôn mặt toàn máu là máu của Mai, bà chỉ kịp hét lên “Vũ ơi cứu mẹ!” rồi lăn ra ngất.

Thêm Bình Luận