Chiếc Váy Dính Máu

5.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Cô Dâu Ma: Chiếc Váy Máu
Người phụ nữ ăn mặc sang chảnh từ trên chiếc xe vừa mới tông cô bước đến, cô ta lạnh lùng cao ngạo nhìn cô như nhìn một thứ dơ dáy bẩn thỉu: “Giật chồng của tao thì phải chết.”
Xem Thêm

Chương 23: Đi theo tôi
Kính cửa sổ có những vệt xước dần dần hiện ra như móng tay cào vào, nghe ken két ken két.

Viện trưởng đã quá quen, ông ta nghĩ là Mai lại hiện hồn về hù dọa ông ta, cười ha hả không quan tâm.

Thực chất không phải như vậy, viện trưởng đã tạo bao nhiêu nghiệp, gϊếŧ chết bao nhiêu sinh mạng ông ta cũng chẳng nhớ rõ nữa, những linh hồn bào thai mà lão đạo sĩ thu thập được kia, một phần lớn trong số đó là do viện trưởng tìm giúp.

Bệnh viện của ông ta bao năm qua có biết bao nhiêu người sảy thai, ông ta liền để yên cho lão đạo sĩ bắt linh hồn những đứa trẻ đó đi, đổi lại hồn ma của Mai có ám theo quấy nhiễu đến mức nào lão đạo sĩ cũng giúp viện trưởng trấn áp, hai người có một giao dịch như vậy.

Cô đồng Huệ chính là một trong số những bà mẹ mất con đó.

Chồng bà ta không may qua đời khi bà ta còn đang mang thai, bà ta ở vậy một mình chăm sóc đứa con, nhưng rồi vẫn bị sảy mất.

Khi đó mất cả chồng lẫn con nên bà ta mới trở nên lạnh lùng vô cảm không quan tâm vướng bận một thứ gì trên đời, sống mà giống như một người đã chết, thường xuyên lang thang quanh quẩn gần nghĩa địa.

Lúc bà ta tuyệt vọng nhất thì giật mình phát hiện ra cơ thể mình xuất hiện một thứ năng lực kỳ lạ, nhìn thấy ma quỷ, gọi hồn được ma quỷ, luyện được một số loại thuật.

Cô đồng Huệ cao nhân trần đời có một xuất hiện từ đó.

Chiếc gương đồng bị vỡ là do bà ta, nước mưa biến thành máu cũng là do bà ta, mong muốn trả thù quá điên cuồng khiến năng lực của bà ta mạnh lên vùn vụt.

Lại nói Vũ bị gãy hai cái xương sườn, một người đang khỏe mạnh bình thường bây giờ đã nằm bẹp một chỗ trên giường bệnh.

Anh nhìn phòng bệnh xơ xác bẩn thỉu như cái nhà kho thì nhếch miệng cười lạnh, lão viện trưởng thật sự nghi ngờ anh rồi! Ông ta đang muốn anh chết!

Không có ai chăm sóc, không có thuốc thang điều trị gì cả, may mà thỉnh thoảng còn có tên bạn thân Khôi chạy qua xem xét tình hình cho anh, không thì anh có chết khô ở đây cũng không ai biết.

Vũ quả quyết gọi cho ba anh xin ông tìm cho anh một bệnh viện khác.

Ông Lâm không hiểu con trai mình lại giở trò gì nhưng nghe giọng nói oang oang nói leo của Khôi thì sợ hết hồn hết vía:

“Bác ơiiii! Bác cứ nghe nó đi! Không là giờ này ngày mai nó đang nằm ở trong nhà xác đấy!!!”

Ông Lâm ở thành phố này rất có địa vị, nhờ vả một vài mối quan hệ là tìm được ngay một bệnh viện khác cho Vũ.

Khôi khóc như mưa xin ông Lâm giúp anh tìm một công việc mới, Vũ đại ca đi rồi, một mình anh ở đây sớm muộn gì cũng bị đuổi việc thôi. Ông Lâm rất thương Khôi vì anh là đứa bạn chơi thân với con trai ông từ bé nhưng ông cũng không thích dăm ba chuyện chạy cửa sau, lằng nhằng mãi cuối cùng Khôi cũng được sắp xếp cho một chân y tá quèn, chuyên đi tiêm thuốc, chăm sóc, lau rửa người cho các bệnh nhân VIP.

“Giờ tao như thằng osin vậy, nhưng thôi được thế này cũng tốt lắm rồi, tao cảm ơn ba mày nhiều lắm! Giờ này mà còn ở bệnh viện cũ chắc tao cũng được một vé vào nhà xác nằm rồi! Eo ôi, có khi còn tan xương nát thịt lòi mắt phọt não tùm lum chứ chả đùa!”

Khôi vừa bón cháo cho Vũ vừa lải nhải.

“Một vé vào nhà xác? Mày lại lên cơn lảm nhảm gì đấy?”

Vũ nghe Khôi tả mà ói gần hết chỗ cháo mới ăn, anh điều trị ở bệnh viện mới còn chưa được một tuần mà đã bỏ qua chuyện gì rồi?

“Hừ! Mày đúng là số s͙ư͙ớ͙n͙g͙ thật đấy, tao thề là ba mày lại phong tỏa tin tức không cho lọt đến tai mày rồi!”

“…”

“Từ sau ngày mày nằm đây, bệnh viện cũ có ba người chết rồi! Mới có vài ngày thôi đấy, mà mấy thằng cảnh sát đã kết luận chỉ là tai nạn thôi! Phì! Tao nhổ! Chó nó tin!”

Vũ thấy đầu ong ong, cảm giác nguy hiểm bất an, mí mắt giật liên hồi, mẹ anh luôn nói mí mắt giật là có tai họa.

Khôi tự nhiên làm mặt nghiêm túc:

“Đầu tiên có một bệnh nhân chết vì uống thuốc an thần quá liều, sau đó là một y tá ngã từ tầng thượng xuống đất, người thứ ba là một phụ bếp ở căn tin bệnh viện, cô ta bị ngạt khí gas, không hiểu sao lại chốt cửa ở một mình trong phòng bếp, không ai phát hiện mà ngăn lại!”

“…”

Khôi càng kể càng tức, đội ngũ bác sĩ ở bệnh viện cũ vốn chẳng có ai có gia thế tốt như Vũ, nên họ luôn đặt tiền bạc lợi ích lên hàng đầu, chính vì vậy nên họ mới được lão viện trưởng tuyển dụng, chứ ai cũng liêm chính trong sạch như Vũ thì chỉ tổ phá hỏng chuyện tốt của ông ta mà thôi.

Cái bệnh viện đó bây giờ như một cái nhà chứa những con quỷ đội lốt người vậy.

“Chờ tao khỏi rồi tụi mình điều tra vụ này, mày tốt nhất cứ ở nhà tao đi.”

Khôi nghe vậy thì nước mắt rưng rưng, anh nắm chặt tay Vũ, miệng mếu máo:

“Trời ơi đất ơi, tao tu mấy kiếp mới được thằng bạn như mày! Tao có một thân một mình à, mẹ nhà nó, mấy ngày hôm nay tao đi đâu cũng sợ bị bắt cóc moi nội tạng đấy mày biết không!”

“…”

Thực tế chứng minh Khôi là một tên mồm quạ đen, tối hôm đó anh đi mua cơm cho Vũ thì trời đổ mưa tầm tã, quán cơm anh hay mua đóng cửa, anh đành đi mua quán khác.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà lạc đường, xe hết xăng, anh đang đứng ở một con đường xa lạ mà anh chưa từng đi qua bao giờ, xung quanh không có nhà dân.

Khôi thấy rờn rợn, vội móc điện thoại gọi cho Vũ, không gọi được, giữa nơi đồng không mông quạnh thế này không thể bắt được tín hiệu.

“Đi theo tôi!”

Trong làn mưa trắng xóa, có một bóng người màu trắng như lẫn luôn vào mưa, vẫy tay gọi anh.

Thêm Bình Luận