Chiếc Váy Dính Máu

5.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Cô Dâu Ma: Chiếc Váy Máu
Người phụ nữ ăn mặc sang chảnh từ trên chiếc xe vừa mới tông cô bước đến, cô ta lạnh lùng cao ngạo nhìn cô như nhìn một thứ dơ dáy bẩn thỉu: “Giật chồng của tao thì phải chết.”
Xem Thêm

Chương 24: Ma đẩy xe
Khôi sợ suýt tè ra quần, vứt luôn xe cắm đầu cắm cổ chạy.

Bóng trắng không có ý định buông tha cho anh, lướt vù vù bay theo.

Khi cánh tay dài ngoằng chuẩn bị bóp được cổ Khôi thì anh nhắm tịt mắt lại hét lên:

“Mày thôi điii! Mày ham mê sắc đẹp của tao đến thế à? Mày thèm khát tao đến mức không kiềm chế nổi nữa à???”

Bóng trắng khựng lại, miệng nhe ra mấp máy mấp máy, phát ra âm thanh “khạc khạc” như tiếng nôn ọe.

Khôi sợ đến hồn vía lên mây nhưng anh còn thấy tức giận nhiều hơn, vì cớ làm sao con ma nữ này nghe nói đến nhan sắc của anh lại nôn ọe như vậy? Đến anh mà nó còn dám chê thì còn muốn nhan sắc hạng nào nữa? Chả có nhẽ anh lại lôi Vũ đại ca nhà anh ra cho nó nhìn, cho nó biết cảm giác thích mà không thể chiếm lấy cho hả tức bây giờ?

Mai thò tay móc họng nôn ọe trông rất tởm lợm, cô nhìn Khôi bằng nửa con mắt, giọng khàn khàn nói:

“Mày sống chỉ tổ gây rắc rối cho người ta!”

Dứt lời giơ tay định bóp cổ Khôi lần nữa.

“Tao… tao… xin lỗi mà… trời ơi chị gái xinh đẹp này… đừng gϊếŧ em được không… nhà em mẹ già vợ dại… ôi nhầm… nhà em còn một thằng bạn thân nằm viện đang chờ em đi mua cơm chị ơi…”

Mai tóm cổ Khôi thả phịch xuống đất, hai con mắt trợn lớn, khuôn mặt đầm đìa máu nhìn mà thấy dựng tóc gáy.

Khôi được thả ra lập tức định nhấc mông đứng dậy co chân chạy, nhưng cái quần đang mặc đột nhiên dính liền với mặt đất.

Anh vã mồ hôi luống cuống ngọ nguậy như con sâu, sợ muốn tè ra quần nhưng vẫn cố la hét mắng chửi:

“Con ma nữ kiaaa!!!! Tao phải làm sao thì mày mới chịu thả tao đi hả???”

Mai thủng thẳng bay một vòng trên đầu Khôi:

“Cởϊ qυầи ra mà đi, có ai cấm mày đi đâu chứ?”

Mặt Khôi đỏ bừng bừng, ứa nước mắt:

“Ông mày không phải cái hạng dễ dãi đâu nghe chưa?”

Mai không ngờ tên điên này vẫn còn ảo tưởng về nhan sắc của mình, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, cô ngửa cổ lên trời gào một tiếng, thò tay nhấc Khôi đặt lên xe máy.

Khôi nghĩ con ma nữ này định bóp cổ anh cho chết, không ngờ lại thấy cơ thể mình bị nhấc lên như nhấc một con nhái, đặt lên xe ngồi, xe tự chạy băng băng trên đường dù đang hết xăng.

“Cái quỷ gì vậy?”

Khôi ngồi trên xe tá hỏa ngoảnh đi ngoảnh lại, thấy đằng sau xe Mai đang đẩy chiếc xe chạy với tốc độ bàn thờ.

“Chị gái ma nữ ơi… chị định… làm gì thế?”

Đến nước này thì Khôi chỉ biết cố ngồi cho thật chắc, chân tay run lẩy bẩy nhưng vẫn cố gồng hết sức bám chặt lấy chiếc xe, nó đang lao đi nhanh đến nỗi cảnh vật xung quanh anh còn nhìn không rõ.

“Muốn sống thì ngậm miệng lại! Đã biết mình số xui xẻo thì bớt ra đường đi, bị ma rủ lạc đường còn không biết, tao mà không nể mày là bạn thân của anh ấy thì…”

Nói đến đây Mai đột nhiên ngừng, Khôi dù tò mò muốn nghe tiếp nhưng không dám hỏi dù chỉ một chữ.

Chiếc xe “bay” về đến bệnh viện Vũ đang điều trị, Khôi từ trên xe lết xuống ói hết mọi thứ trong dạ dày ra, còn chưa kịp vái lạy cảm tạ chị gái ma nữ đã tha mạng thì Mai đã biến đi đâu mất.

Khôi khó khăn lắm mới lết được đến phòng bệnh Vũ nằm, thều thào hỏi:

“Ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.”

Vũ khó hiểu nhìn Khôi mặt mũi trắng bệch như vừa chết đi sống lại, chờ mãi không thấy thằng bạn thân quý hóa mua cơm về, may mà có mấy em gái y tá mê trai mua cơm cho.

Khôi nằm lả ra túm áo Vũ sụt sịt khóc như mưa:

“Mày tin được không? Tao mới gặp ma, gặp ma đấy!! Giời ơi, nó thích tao, nó cứ bám theo tao mày ơi!! Sao lại có thể loại ma trơ trẽn như vậy được chứ?”

Vũ nhăn nhăn mày, anh ngó một lượt khắp người Khôi xem có bị gì không. Anh rất lo vì anh mà liên lụy đến Khôi, mọi chuyện nguy hiểm xảy ra gần đây đều vì anh mà ra, lỡ Khôi xảy ra chuyện gì, anh sẽ ân hận cả đời.

Khôi vẫn không ngừng lải nhải:

“Nó lạ lắm mày ạ, nó nói là tao bị ma rủ lạc đường mà không biết, xe tao hết xăng nó đẩy tao một mạch về đến đây này!! Có mà chính nó dụ tao đi lạc đường ấy!! Tao sợ quá Vũ ơi….”

Vũ trầm ngâm suy nghĩ, đôi mày nhíu chặt. Liệu có phải là Mai không? Không biết bản thân đang gặp nguy hiểm hay sao mà cứ lang thang bên ngoài vậy?

Nhưng con ma nữ đó… thích thằng Khôi à? Vậy chắc không phải Mai đâu?

Nhưng nhỡ là Mai thật thì sao? Nghĩ đến đây trong lòng Vũ bỗng có cảm giác ghen tuông.

Anh giơ tay đẩy Khôi đang nhào vào người khóc sướt mướt, đẩy ra một cách thô bạo và ghét bỏ.

“Mày làm sao đấy? Đến mày cũng vứt bỏ tao hả Vũ?”

Vũ quay mặt đi chỗ khác không nói chuyện, Khôi ấm ức lắm nhưng chỉ có thể tủi thân đi ra ngoài.

Nửa tháng sau, Vũ khỏi hẳn, anh không đến bệnh viện xin việc mà tập trung điều tra vụ án của Mai và những vụ gần đây.

Trong lòng anh vẫn còn khúc mắc chuyện đêm đó, anh không tin Mai lại trơ trẽn bám theo Khôi, nhưng vẫn không chịu tìm Mai hỏi cho rõ.

Hai con búp bê ở chỗ cô đồng Huệ rất nhớ Vũ, tại sao ba lại không đến thăm tụi nó?

Đến cả cô đồng Huệ cũng mỗi ngày đều gọi cho Vũ để cho hai con búp bê có thể nghe giọng của anh, bà ta cũng dặn đi dặn lại anh nếu rảnh thì hãy ghé qua thăm bọn chúng, nhưng anh nhất định không đến.

Cứ như vậy, dần dần một tên dở hơi như Đăng cũng biết Vũ và Mai đang có vấn đề.

Anh ta nổi hứng muốn làm người tốt, trong lúc hai con búp bê đang chơi cùng nhau, không có ai trông chừng, anh ta liền dụ chúng đi, rồi sau đó gọi Mai và Vũ đến cho họ làm lành. Vì cô đồng Huệ biết Đăng là bạn thân của Mai, nên để anh ta thoải mái ra vào nhà, không như những hồn ma khác bị cô đồng Huệ ngăn không thể bước vào nhà nửa bước.

Đăng dẫn hai con búp bê đến khu công viên nước đang xây dựng, chúng lần đầu tiên được đi công viên nên chạy nhảy khắp nơi.

Cuối cùng Đăng còn mải chơi hơn bọn chúng, chơi xích đu xong anh ta mới ngớ người không thấy hai con búp bê đâu, anh ta tá hỏa bay khắp công viên tìm mà không thấy bóng dáng chúng đâu.

Thêm Bình Luận