Chiếc Váy Dính Máu

5.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Cô Dâu Ma: Chiếc Váy Máu
Người phụ nữ ăn mặc sang chảnh từ trên chiếc xe vừa mới tông cô bước đến, cô ta lạnh lùng cao ngạo nhìn cô như nhìn một thứ dơ dáy bẩn thỉu: “Giật chồng của tao thì phải chết.”
Xem Thêm

Chương 31: Trả nghiệp
Con búp bê lớn không bị bóp cổ nhưng nó cũng đau đớn kêu lên y hệt con búp bê nhỏ, bọn chúng có thần giao cách cảm với nhau, con này bị thương thì con kia cũng bị như vậy. Yến cười quỷ dị, tay lăm lăm thanh kiếm gỗ, từ từ giơ lên, hướng vào ngực con búp bê chuẩn bị đâm xuống.

Vũ đang trằn trọc mãi không ngủ được, anh chợt thấy l*иg ngực đau nhói, tim đập nhanh không kiểm soát nổi, cảm giác sắp ngạt thở chết đến nơi.

Cô đồng Huệ đang ngồi lắc một chiếc chuông, sắc mặt nghiêm trọng, chuông này lắc lên để gọi hồn hai con búp bê, mà bà ta lắc cả ngày trời vẫn không gọi được chúng về. Ngồi cạnh bà ta là Mai, khuôn mặt tiều tụy hốc hác. Tại khoảnh khắc con búp bê nhỏ bị bóp cổ, chiếc chuông đang từ màu đồng chuyển sang màu đỏ như máu.

Lão đạo sĩ đang trích máu nuôi 97 linh hồn bào thai còn lại, trong lòng nghĩ cách bắt lại hai linh hồn đã mất, đột nhiên lão thấy 97 cái đốm trắng xếp tụ lại thành hình chữ “Tử”.

Vì loại cổ thuật trường sinh lão đang luyện cần có sự hợp nhất 100 linh hồn với nhau, các linh hồn đều có thần giao cách cảm, chỉ cần một trong số chúng chuẩn bị hồn bay phách tán thì những linh hồn còn lại cũng tan biến theo.

Lão đạo sĩ hoảng sợ nhìn công sức bao nhiêu năm của mình sắp đổ sông đổ biển, lão nhìn vào quả cầu thủy tinh, miệng lẩm bẩm cái gì đó, quả cầu thủy tinh hiện lên cảnh Yến đang cầm thanh kiếm gỗ chuẩn bị đâm con búp bê.

Lão nghiến răng ken két, cộc cằn chửi “Con khốn chết tiệt!”, lão dùng tốc độ nhanh nhất có thể lấy đâu ra một hình nộm người, lão cắn tay lấy máu ghi bát tự của Yến lên, rồi lão bẻ gãy tay hình nộm đó.

“Aaaaaaa…”

Yến gào lên một tiếng thế thảm, bàn tay cô ta đột nhiên gãy quặt lại, tiếng xương gãy răng rắc vang lên, thanh kiếm gỗ trên tay cô ta rơi xuống. Cô ta buông nốt con búp bê ra, chỗ xương gãy truyền đến cảm giác đau đớn tê dại, cô ta khóc đến hai mắt sưng húp rồi ngất đi. Phong đã từ trên xe chạy đến, vội vã nhặt con búp bê lên ôm vào lòng, phủi phủi bụi đất trên người nó, hắn suýt nữa vấp phải Yến, thờ ơ nhìn cô ta nằm sõng soài trên bùn đất, hắn do dự một lúc rồi vẫn ôm hai con búp bê ngồi vào xe của Yến, lái về nhà, bỏ mặc Yến và chiếc xe hết xăng của hắn giữa đồng không mông quạnh.

Lão đạo sĩ nhìn hết mọi thứ qua quả cầu thủy tinh, lão cười khùng khục rất khoái chí:

“Hai bé con của ta, cuối cùng vẫn phải quay về với ta thôi!”

Phong về đến nhà, căn nhà ngoại trừ đồ đạc lộn xộn do bị Yến đập phá ra thì mọi thứ vẫn rất đầy đủ tiện nghi, hắn tuy đã hóa điên nhưng ý thức làm cha chăm sóc cho con hắn vẫn có, hắn vui vẻ lục lọi đồ ăn trong nhà nấu cơm, vừa làm hắn vừa ú ớ hát rất vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙.

Nhưng đến lúc dọn cơm lên, hiển nhiên hai con búp bê không thể ăn, chúng xì xào nói với nhau cái gì đó rồi đồng thanh cất tiếng khóc, tiếng khóc nghe “oe oe” rõ mồn một như tiếng trẻ sơ sinh đói bụng đòi ăn, cả ngày trời chúng chưa được ăn, chúng rất đói.

Phong thấy chúng không ăn, khuôn mặt hắn cứng đờ lộ rõ vẻ thất vọng, hắn đi đi lại lại vò đầu bứt tóc, miệng ú ớ không rõ là nói hay khóc hay đang chửi mắng ai, trông hắn rất tiều tụy, hai má hõm sâu, mắt thâm sì, thân hình vêu vao như người nghiện.

Hắn cứ ngồi ngu ngơ nhìn hai con búp bê kêu khóc, chân tay lớ ngớ chẳng biết làm sao, cứ như vậy một đêm trôi qua.

Sáng hôm sau.

Tinh toong…

Có người nhấn chuông, Phong chẳng để ý cái gì ngoài hai con búp bê, tiếng chuông reo lên rất lâu mà hắn cũng chẳng chịu ra mở cửa.

Một lúc sau, viện trưởng sải bước gấp gáp đi vào, ông ta nhấn chuông mãi mà không có ai mở cửa, gọi điện thoại cả Yến và Phong đều không nghe máy, lão thấy chuyện chẳng lành nên lấy chìa khóa dự phòng đi vào.

Vừa nhìn thấy bóng dáng viện trưởng, hai con búp bê đồng loạt ngậm miệng, chui xuống gầm bàn trốn. Viện trưởng cau mày nhìn một lượt quanh nhà, thấy Phong ngồi đó ngơ ngác, thấy ba vợ vào mà hắn cũng chẳng thèm mảy may phản ứng chứ nói gì đến chào hỏi, chỉ ngồi đó ngơ ngác.

Viện trưởng vốn đã chẳng ưa gì Phong, ông ta nổi giận đùng đùng hét lớn:

“Mày không thấy ba vợ mày đứng lù lù ở đây à? Thứ ăn hại ăn bám! Con Yến đâu rồi? Sao tao gọi hai đứa chúng mày không đứa nào chịu nghe máy vậy hả?”

Phong ngẩng lên nhìn viện trưởng, mặt hắn dại ra, hắn chẳng nhớ nổi ông ta là ai. Nhưng những ký ức bị viện trưởng sỉ nhục mắng nhiếc luôn hằn sâu trong tiềm thức hắn, hắn cau mày nhìn ông ta, vênh mặt lên bĩu môi, miệng còn lè lưỡi làm mặt quỷ.

Viện trưởng sốc nặng, ông ta là bác sĩ, chẳng lẽ nhìn vậy mà còn không biết, Phong bị điên rồi.

Nếu Phong đã bị điên, vậy… vậy còn Yến con gái ông ta thì sao?

Viện trưởng gấp gáp dò hỏi Phong: “Con bé Yến đâu rồi? Nó có ở nhà không? Hả?”

Hiển nhiên Phong không biết gì, hắn chạy tránh xa viện trưởng ra, miệng ú ớ:

“Người xấu!”

Viện trưởng ôm ngực tức phát điên, ông ta gọi điện đến đồn cảnh sát. Đám cảnh sát đã quá quen với viện trưởng, hễ ông ta có việc, đều sẽ được ưu tiên trước.

Viện trưởng thở dốc đọc biển số xe của Yến, nói Yến mất tích, ông ta chán ghét nhìn Phong ngồi rúm ró một góc, bước ra khỏi nhà. Lúc này ông ta mới ngớ người, xe của Yến đang ở đây cơ mà! Còn xe của Phong thì không thấy đâu!

Ông ta phát điên quay vào nhà túm áo Phong, tát bôm bốp vào mặt hắn, luôn miệng chửi bới:

“Thằng khốn nạn! Mày đã làm gì con gái tao rồi???”

Phong ngu ngơ chẳng hiểu gì, cũng không biết phải phản kháng, hắn bị viện trưởng đánh cho mặt mũi bầm dập tơi tả.

Điện thoại của viện trưởng rung chuông, là tên cảnh sát trưởng gọi đến, ông ta buông Phong ra để nghe máy, Phong nhân cơ hội tóm lấy hai con búp bê dưới gầm bàn, chạy bán sống bán chết ra ngoài.

Tên cảnh sát trưởng thông báo cho viện trưởng một tin sét đánh ngang tai: Đã tìm thấy Yến, cô ta bị gãy xương bàn tay, đã được đưa vào bệnh viện. Qua chẩn đoán cho thấy thời gian bị gãy xương là nửa đêm hôm qua, sáng nay người đi đường thấy cô ta ngất xỉu giữa đường nên tốt bụng đưa vào bệnh viện.

Vì không sơ cứu kịp thời, không được nắn xương ngay từ đầu nên sau này Yến có thể bị dị tật tay. Chưa hết, trước đó cô ta bị hai con búp bê cấu rách tay, ngã vào bùn đất bẩn thỉu suốt cả đêm, hai bắp tay sưng tấy, chảy dịch hôi tanh muốn nôn mửa, qua kiểm tra, Yến được xác định dương tính với vi khuẩn “ăn thịt người”.

Thêm Bình Luận