Chiếc Váy Dính Máu

5.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Cô Dâu Ma: Chiếc Váy Máu
Người phụ nữ ăn mặc sang chảnh từ trên chiếc xe vừa mới tông cô bước đến, cô ta lạnh lùng cao ngạo nhìn cô như nhìn một thứ dơ dáy bẩn thỉu: “Giật chồng của tao thì phải chết.”
Xem Thêm

Chương 45: Bóng trắng kỳ lạ
Người quản ngục nọ còn chưa hết bàng hoàng thì một người quản ngục khác đã hớt hải chạy đến, sắc mặt ngưng trọng nói đã phát hiện viện trưởng chết trong phòng giam rồi. Thi thể ông ta đông cứng, mùi tử thi phân hủy nồng nặc bốc lên giống như đã chết từ mấy ngày trước, trong khi mới buổi sáng họ đưa cơm vẫn thấy ông ta còn sống. Khắp cơ thể ông ta lúc nhúc giòi bọ, không hẳn là giòi bọ bình thường mà giống như những con trùng mà dân gian đồn đại, không ai dám lại gần vì quá kinh tởm.

Hơn nữa hiện trường cho thấy ông ta chết vì bị treo cổ.

Có một sợi dây thừng không biết từ đâu ra quấn quanh cổ viện trưởng, quấn mấy vòng, nhìn vẻ mặt miệng há hốc, mắt trợn ngược, lưỡi thè hẳn ra ngoài của viện trưởng, có thể thấy lúc chết ông ta đã đau đớn thê thảm đến mức nào.

Chuyện đến tai quan chức bên trên, ai nấy nghe chuyện đều dựng tóc gáy, mặc dù viện trưởng chết không có gì oan ức, nhưng gϊếŧ người là phải đền mạng, họ cần phải tìm ra hung thủ. Câu chuyện dần rơi vào bế tắc, chẳng ai muốn giữ cái thi thể kinh tởm của viện trưởng lại để điều tra kẻ gϊếŧ người là ai, tạm thời phía cảnh sát đã phong tỏa tin tức để tránh cho dư luận hoang mang.

Nhiều ngày sau đó các tù nhân đều nơm nớp sợ hãi vì ban đêm họ luôn thấy một bóng trắng lướt đi giữa các phòng giam, bóng trắng đó tuy không dừng lại ở phòng giam nào nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy. Phía cảnh sát rất đau đầu, bản thân là cảnh sát, họ không thể hùa theo đám tù nhân tin chuyện ma quỷ được, nhưng chính họ cũng hoang mang rối loạn.

Thi thể viện trưởng được bảo quản trong phòng đông lạnh, tuy việc điều tra đã đi vào ngõ cụt, hung thủ không hề để lại một chút manh mối gì nhưng trách nhiệm của họ là phải tìm ra hung thủ, thi thể viện trưởng vẫn phải giữ lại phục vụ điều tra.

Đêm đó, người nhân viên canh xác viện trưởng vốn có tinh thần làm việc chuyên nghiệp bỗng nhiên ngủ gật một cách kỳ quái. Sáng hôm sau mọi người phát hiện thi thể viện trưởng đã cháy thành tro, còn người nhân viên canh xác thì đang ngủ gật, lay gọi mãi mới tỉnh. Phía cảnh sát tức muốn bốc hỏa, họ kiểm tra camera giám sát thì chỉ thấy một mảng tối đen. Dường như có người muốn ngăn cản họ điều tra chân tướng, nếu vậy, rất có thể là hung thủ đã ra tay.

Người nhân viên canh xác như bị xóa sạch ký ức, không nhớ một chút gì về chuyện đêm qua. Cảnh sát lại được một phen kinh hoảng, có thể tác động đến ký ức của một người sống sờ sờ, kẻ đó có thể là người sao?

Từ sau vụ thiêu xác một cách bí ẩn đó, các tù nhân không còn thấy bóng trắng nọ lượn lờ giữa đêm khuya nữa. Họ cho rằng bóng trắng đó có thù oán với viện trưởng, gϊếŧ chết ông ta, sau đó lại muốn ngăn cản cảnh sát điều tra, đạt được mục đích thì nó sẽ rời đi. Cảnh sát trong lòng tuy đã tin như vậy nhưng họ không thể lộ ra mặt là mình tin chuyện ma quỷ, vụ án cứ như vậy chìm vào quên lãng.

Tại nhà Vũ.

Trong phòng khách, bà Phương ngồi một bên ghế, nét mặt căng thẳng nhìn những người đang ngồi bên ghế đối diện.

Con trai bà đang ngồi đó, trong lòng anh là con mèo trắng, bộ lông trắng muốt của nó vẫn nhuốm đầy máu đỏ, nhưng ánh mắt nó nhìn về phía bà có vẻ rất buồn bã. Mai biết bà Phương vẫn không thể chấp nhận cô, không bao giờ bà cho đứa con trai độc nhất của mình lấy một hồn ma, cho dù là cô đồng Huệ có để lại trăng trối, vẫn không mảy may ảnh hưởng gì đến quyết định của bà.

Thảo ngồi cạnh Vũ, cô co rúm người, ánh mắt nhìn bà Phương tỏ vẻ khẩn cầu van xin. Bà Phương nhìn cô ứa nước mắt, bà không phải người nhẫn tâm, thời gian qua nhận Thảo làm con nuôi bà luôn coi cô như con gái ruột mà chăm sóc, nhưng bà không thể nào vì chút tội nghiệp đáng thương đó của Thảo mà chấp nhận Mai được.

Bà mở miệng nói, giọng lạnh lùng kiên quyết:

“Thảo, đừng nghĩ đến chuyện tự tử để hù dọa mẹ, người và ma cưới nhau là chuyện không thể. Đã chết rồi, siêu thoát sang kiếp khác không phải tốt hơn à? Cưới nhau rồi chúng mày có nghĩ đến chuyện con cái nối dõi không? Vũ, mày là con trai độc nhất của ba mẹ, có phải mày muốn nhà này tuyệt hậu không?”

Không ai nói gì, căn phòng im lặng đáng sợ. Bà Phương mệt mỏi tay chống vào thành ghế đứng dậy, từ đầu đến cuối bà không thèm liếc mắt nhìn Mai lấy một cái. Bà trở về phòng ngủ một mình, ông Lâm đang đi công tác, căn phòng rộng rãi tiện nghi nhưng chỉ có một mình bà. Con trai thì kiên quyết lấy một hồn ma làm vợ, mấy ngày liền hai mẹ con bà luôn căng thẳng, bà không khỏi thấy cô đơn trống vắng.

Bà ngồi trên giường yên lặng nhìn ra cửa sổ, gió lạnh thổi phần phật vào phòng mà bà không hề mảy may có cảm giác gì. Khuôn mặt bà hốc hác tiều tụy như già đi cả chục tuổi.

Đột nhiên “Ầm!” một tiếng, cánh cửa sổ bị gió thổi đập vào phòng thật mạnh làm bà Phương giật nảy người. Bà thất thểu đứng dậy đóng cửa sổ, từ cửa sổ phòng này có thể nhìn ra cổng chính, bà Phương hãi hùng thấy một người phụ nữ trạc tuổi bà đứng trước cổng. Khuôn mặt bà ta sáng sủa phúc hậu, thấy vậy nên bà Phương khẽ thở phào một hơi, lớn tiếng hỏi:

“Ai đấy?”

Người phụ nữ kia mỉm cười, vẫy tay thân thiết nói với bà Phương, trong khoảnh khắc đó bỗng nhiên bà Phương thấy khuôn mặt bà ta thật ma mị:

“Chào bà, tôi muốn hỏi cưới con trai bà cho con gái tôi.”

Thêm Bình Luận