Quyển 1 - Chương 7

- Lôrăng đờ Acgila, anh có nhận lấy Cami đờ Acgila, hiện có mặt tại đây, làm vợ không?

- Có.

Được phát ra một cách quả quyết, tiếng "có" vang lên dưới vòm trần kiểu gôtích và dội thẳng và giữa l*иg ngực Lêa. Nàng cảm thấy cơ thể như hoá đá, máu đông lại trong huyết quản và tim ngừng đập trong khi rét run bần bật.

Như những bộ phận trong kính vạn hoa, các sắc màu trên kính cửa sổ nhà thờ bắt đầu nhảy nhót dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ, chiếu lấp lánh trên bàn thờ lễ, vẽ thành một vầng hào quang xung quanh Cami trong những tấm voan màu trắng và biến bộ đồ đồng phục của Lôrăng thành một bộ quần áo vai hề...

- Thưa cô, cô có vui lòng cho bố thí không?

Con người khổng lồ quần áo màu đỏ rực này muốn gì? Sao người đàn ông trang phục kỳ cục, mũ cắm lông chim này lại nói với nàng? Do đâu nàng cảm thấy có ai ấn lên cánh tay mình đến khó chịu như thế này?

- Lêa...

- Thưa cô...

Nàng quay sang trái và nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của người chồng chưa cưới chìm trong một thứ sương mù. Ai ấn lên cánh tay nàng? Chính bàn tay anh ta. Nàng đột ngột rút tay ra. Anh ta có quyền gì mà đυ.ng và tay nàng? Còn kẻ kia, người đàn ông quần áo đỏ, thì muốn gì với chiếc giỏ bọc xatanh trắng? Nàng cho bố thí ư?... Rồi sao nữa? Hắn không biết là nàng không sao chấp nhận được ý nghĩ hắn qua lại giữa các dãy ghế của cử tọa, một tay vén chiếc áo sa mỏng, một tay xách giỏ, hay sao?

Người bõ nhà thờ vẫn năn nỉ:

- Thưa cô, cô có vui lòng cho bố thí không?

- Không, cảm ơn. - Nàng lạnh lùng đáp.

Người đàn ông nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên. Thông thường các cô gái rất thích cho bố thí để có dịp phô trương tấm áo ài. Thất vọng, hắn bước về phía Phrăngxoadơ, cô ta vội vàng nhận lời, một nụ cười thách thức trên môi.

Cuối cùng buổi lễ kết thúc. Đôi vợ chồng trẻ nhận những lời chúc mừng của bố mẹ và bạn hữu trước bàn thờ phủ đầy những bó hoa màu trắng.

Khi đến lượt Lêa, nàng đứng vững được là nhờ kiêu hãnh, thì Cami, mặt ửng đỏ và trở nên xinh đẹp, dang tay ôm chặt nàng vào lòng.

- Lêa thân yêu, chẳng bao lâu nữa sẽ đến lượt chị, cầu mong cho chị cũng hạnh phúc như tôi lúc này.

Lêa để cho Cami hôn mình, nhưng ánh mắt vẫn xa vắng. Trong đầu óc hoang mang, quay cuồng mấy tiếng mà nàng bám riết: "Không đúng, chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng... không đúng, chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng... không đúng..."

Bị Clôđơ đẩy từ phía sau, nàng đứng trước mặt Lôrăng vf đứng sững như một pho tượng nhìn anh.

- Em hôn anh ấy đi. - Clôđơ bảo.

Tiếng đàn oócgơ sôi nổi cất lên theo bước chân dòng người. Cami bước, rạng rỡ, hân hoan dưới lớp voan đã có phần vàng úa mà biết bao thế hệ nàng dâu của dòng họ đờ Acgila đã từng khoác, và tấm áo dài bằng xatanh màu mỡ gà láp lánh dưới ánh mặt trời. Bàn tay cô gái khẽ khàng đặt trên tay áo màu đen của chồng, chàng ân cần cất bước theo nhịp bước của vợ. Đi sau họ là tám cô phù dâu, trang phục đều bằng sa màu hồng, khuôn mặt tươi mát dưới những chiếc mũ rộng vành màu sắc tương xứng... Lêa ghét màu hồng và vải sa.

Trên sân nhà thờ, một đám đông đứng chờ và cất tiếng hoan hô chào mừng cặp vợ chồng trẻ.

Một người nhϊếp ảnh, tóc dài, thắt cà vạt to bản, mời cử tọa đứng trước cổng lớn nhà thờ để chụp bức ảnh truyền thống. Trên bức ảnh đầu, Lêa đυ.ng đậy và khuôn mặt bị mờ khó nhận ra; trên bức ảnh thứ hai, nàng cúi thấp đầu và chỉ thấy phần trên của chiếc mũ.

Rời khỏi Xanh-Mac trong xe hơi của ông bác Ađriêng, cùng với Clôđơ, Luyxiêng và Lôrơ, Lêa bỗng thấy nôn nao, phải gập đôi người xuống, đầu cúi ra ngoài.

- Con bé lên cơn sốt dữ quá. - Ađriêng thốt lên và nâng đầu Lêa.

Hết nôn, nàng nằm sóng soài trên vạt cỏ ben đường, mặt xanh nhợt với những vằn máu.

Ađriêng vực cô gái dậy và bế lên xe.

- Cháu rét lắm. - Nàng lầm bầm.

Luyxiêng lấy từ hòm ra một chiếc mền đắp cho nàng.

Bác sĩ Blăngsa chẩn đoán nàng bị lên sởi nặng, ra lệnh phải nhịn ăn và nghỉ ngơi hoàn toàn.

Hôn lễ, lẽ ra tổ chức vào đầu tháng mười một, bị hoãn lại, và Clôđơ, thất vọng, phải đến trung đoàn mà không được gặp cô vợ chưa cưới vẫn sốt li bì.

Lêa ngày đêm được bố, mẹ và bà Ruýt chăm sóc nhưng bình phục rất chậm. Trong bốn chục năm hành nghề, chưa bao giờ bác sĩ Blăngsa gặp một ca sởi nặng như thế này, tới mức ông sợ có thể xảy ra dịch bệnh. Nhưng không sao, và trường hợp Lêa vẫn là một trường hợp riêng rẽ.

Hầu như ngày nào ở Môngtiac cũng nhận được những lá thư dài của Clôđơ đờ Acgila. Thư không mở cứ chồng chất trên mặt bàn ngủ trong phòng Lêa. Hằng tuần, Idaben Đenmax báo cho anh chàng tội nghiệp tình hình sức khỏe cô vợ chưa cưới. Đến cuối tuần thứ ba, Lêa viết thêm được một câu vắn tắt vào lá thư của mẹ.

Clôđơ đờ Acgila không bao giờ được đọc lời thư ấy. Khi thư đến nơi anh đóng quân thì Clôđơ vừa bị chết do một quả lựu đạn nổ trong lúc tập trận.

Mấy ngày liền, người ta không cho Lêa biết tin, sợ nàng còn quá yếu, không đủ sức chịu đựng.

Một buổi chiều tháng chạp ấm áp, đẹp trời, Lêa tựa vào bàn tay bà già Ruýt đi lại mấy bước ngoài mái hiên. Nàng cảm thấy sinh lực trở lại và thở dài khoan khoái.

- Bây giờ thì phải vào lại nhà thôi. Dạo chơi lần đầu tiên như thế là đủ rồi.

- Bà Ruýt, chúng ta ở lại thêm chút nữa. Cháu cảm thấy rất khỏe mà.

- Không, cô bé ạ. - Bà bảo mẫu nói kiên quyết.

Lêa biết là có những trường hợp không thể cưỡng lại bà già Ruýt. Nàng không nài nỉ thêm.

Kìa, cái bóng người mảnh dẻ màu đen đang tiến về phía họ là ai vậy? Vì sao lại có những tấm voan tang tóc ấy? Sững sờ, Lêa kinh hãi nhìn người đàn bà mặc bộ đồ tang kia.

- Lôrăng!

Cái tên gọi vừa được yêu thương vừa bị thù ghét bỗng phát ra từ cổ họng nàng thành một tiếng kêu làm kinh hoàng chim chóc đang đậu trên cành. Bà già Ruýt nhìn nàng. Không hiểu đầu đuôi gì hết.

Thiếu phụ mặc đồ đen, mặt bị che kín sau tấm voan, giờ đây đã bước tới sát.

- Lôrăng! - Lêa rêи ɾỉ và buộc chặt dải mũ vào cằm.

Thiếu phụ nâng tấm voan lên và khuôn mặt sững sờ của Cami xuất hiện. Nàng dang tay ôm hôn cô gái đang trong thời kỳ dưỡng bệnh.

- Chị thân mến, chị thân mến tội nghiệp...

- Lôrăng phải không?...

- Chị thật nhân hậu khi nghĩ đến người khác. Lôrăng vẫn khỏe mạnh, anh ấy nhờ tôi hôn chị thật nhiều và nói với chị rằng nhà chúng tôi cũng là nhà của chị.

Lêa không nghe gì nữa. Sau cơn kinh hoàng dữ dội, giờ đây là một niềm vui tràn ngập. Nàng ôm hôn Cami với một nụ cười rạng rỡ trên môi.

- Cô làm tôi sợ quá! Sao cô mặc bộ quần áo ấy? Vì ai, vì cái gì mà cô để tang vậy?

- Ồ! Lêa, chị chưa biết gì ư?

- Biết gì chứ?

Cami ngồi phịch xuống mặt đất, hai tay ôm mặt.

- Có tình hình gì vậy? Cô làm sao vậy? Sao trông cô lại tội nghiệp đến thế? Bà Ruýt, vì sao Cami lại để tang?

- Anh trai cô ấy mất rồi!

- Anh trai cô ấy? Anh trai nào?... Ồ!... Bà muốn nói là?...

Bà già Ruýt gật đầu.

- Clôđơ.

"Thế là mình không còn phải bảo anh ấy là mình không muốn nghe nói tới cuộc hôn nhân nữa". - Lêa bất giác nghĩ theo bản năng và bỗng thẹn đỏ mặt vì ý nghĩ đó. Sự hổ thẹn khién những giọt lệ dâng lên, long lanh trong mắt nàng.

Cami hiểu nhầm:

- Ồ! Chị thân mến tội nghiệp của tôi!

Lêa bình phục trông thấy. Mặc dù trời rét dữ dội khiến má và mũi nàng đỏ ửng, nàng vẫn cùng cha phi ngựa qua các ruộng nho và cánh đồng cỏ. Chiến tranh như ở tận đâu đâu. Quần áo màu đen rất thích hợp với nàng.

Muốn làm nàng khuây khỏa, Pie Đenmax định cho nàng đi theo lên Pari, nơi ông có công việc phải giải quyết. Họ sẽ nghỉ lại tại nhà hai bà cô của Idaben: Lida và Anbectin đờ Môngplâynet. Nàng sốt sắng nhận lời. Ở Pari, nàng sẽ có thể gặp Lôrăng vừa được thuyên chuyển về cơ quan Bộ chiến tranh.