Chương 2: Anh đi một bước, liền mang cả cô theo

Một giờ rưỡi sáng, đèn dần tắt.

Chiếc xe máy nặng hơn 300 kg ầm ầm lao qua các con phố hòa vào trong quốc lộ.

Có người tò mò hạ cửa kính xe xuống nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhịn không được, khϊếp sợ nói: "Mẹ kiếp! Tất cả những thứ hiện đại bây giờ đều tuyệt vời đến vậy sao?"

Thẩm Uyên một đường thông suốt không gặp phải bất cứ cản trở nào, trực tiếp lái xe vào bên trong gara của nhà họ Bạch.

Đỗ xe xong, anh xách đồ đi vào biệt thự.

Đèn chùm pha lê ở sảnh tầng một đã bật sáng, anh thay giày, đặt đồ lên bàn ăn rồi xoay người đi vào trong phòng bếp mờ tối.

Cánh cửa tủ lạnh trong phòng bếp mở toang, hắt ra ánh đèn vàng ấm áp.

Cô đang ngồi trước tủ lạnh, trên tay cầm một hộp Haagen-Dazs, ăn một cách vui vẻ, giống như một lớp da sứ mỏng được sơn bằng một sắc màu ấm.

Nghe thấy động tĩnh, cô quay lại nhìn anh.

Đôi mắt hạnh mờ ảo dừng lại trên người anh, dây áo của chiếc váy ngủ bằng lụa trên người vô ý trượt xuống vai, để lộ gần hết bộ ngực căng tròn của cô.

Một sợi tóc hơi xoăn, trùng hợp rơi xuống đầu ngực hơi nhô cao khiến người nhìn cảm thấy ngứa ngáy khó chịu trong lòng.

Cô vươn đầu lưỡi đỏ tươi như mèo con háu ăn liếʍ vết kem dính trên môi, dáng vẻ ngây thơ nhưng động tác lại quyến rũ mê người.

Thẩm Uyên nhìn thấy một màn như vậy, hầu kết không nhịn được mà lăn lên lộn xuống, giọng nói có thêm vài phần khàn khàn: “Ăn ít đồ lạnh thôi, em cũng đã hai mươi tuổi rồi, cũng không biết phải chăm sóc bản thân mình một chút."

Nhìn thấy đôi chân trần như cánh sen dịu dàng của cô, anh bước tới, cúi người, dễ dàng bế cô lên khỏi mặt đất.

“Ai bảo anh về muộn như vậy, em không tìm được gì ăn.” Cô nén giận nói: “Hơn nữa không phải anh có nhiệm vụ chăm sóc em sao?”

Từ khi Thẩm Uyên mười ba tuổi, ba mẹ đều đã qua đời, không nơi nương tựa, anh được nhà họ bạch nhận nuôi, giống như một người hầu, bắt đầu chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của cô, đến bây giờ cũng đã được mười ba năm.

Thẩm Uyên liếc mắt nhìn cô một cái, trầm mặc không nói gì.

Hai người ôm nhau mặt đối mặt.

Bạch Niệm Tô lười biếng treo trên người anh như một con gấu túi nhỏ, vô cùng khéo léo, hai chân ôm lấy vòng eo gầy gò của anh, hai cánh tay đặt trên vai anh, trong tay cô vẫn cầm hộp đồ ăn lúc ban nãy.

Anh bước một bước, mang cả cô theo.

Làn da của cô mỏng manh, bị bộ quần áo dùng để đi xe máy trên người anh cọ qua cọ lại phát đau.

Cô bất mãn vặn vẹo trong vòng tay anh, bầu ngực cọ sát vào khuôn ngực rắn chắc của anh.

"Tại sao quần áo của anh lại cọ đau như vậy? Hơn nữa, trên người anh còn có mùi rất khó ngửi… Thẩm Uyên, anh còn hút thuốc nữa?"

Cô nói nhiều như vậy, Thẩm Uyên thản nhiên đáp lại một tiếng "ừm", đặt cô vào bàn ăn, bắt cô ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Em cứ ăn từ từ, anh đi tắm.” Anh nói xong liền giúp cô mở hộp đồ ăn vừa mới mang tới.

Mùi thơm đậm đà phả vào mặt, canh xương vẫn còn nóng hổi, bốc khói nghi ngút.

Ngón tay trỏ của Bạch Niệm Tô lập tức động đậy, cũng koong để ý tới việc bị anh nhìn thấy hết cảnh xuân bên dưới váy, khoanh chân ngồi trên ghế, không có dáng vẻ tao nhã thường ngày của một cô nương.

Thẩm Uyên đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, rốt cuộc nhịn không được: "Em có từng nghĩ tới, nếu có một ngày anh thật sự phải rời đi không?"

Tay cầm thìa của Bạch Niệm Tô khẽ dừng lại một chút, cô cũng không ngẩng đầu nhìn anh, thản nhiên nói: "Nếu phải đi thì đi thôi, dù sao nhà họ Bạch cũng có rất nhiều tiền, có thể mời một người khác."

Thẩm Uyên nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cô, im lặng hai giây rồi đi thẳng lên lầu, chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ sau đó mới đi xuống dọn dẹp.

Bạch Niệm Tô liếc mắt nhìn anh, không hiểu sao khi nhìn thấy bóng dáng dần biến mất của anh, bản thân cũng không còn thèm ăn nữa.

Thẩm Uyên sau khi tắm xong chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh thân dưới, vừa bước ra khỏi phòng tắm liền nghe thấy một tiếng hét quen thuộc vang lên.

Anh cảm thấy có chút chói tai, lập tức bước tới, dùng tay chặn nguồn phát ra âm thanh…

Không biết Bạch Niệm Tô xuất hiện từ trong phòng anh khi nào.

Tốc độ của anh quá nhanh, không tránh khỏi việc ảnh hưởng của quán tính, cô bị anh ôm lấy, cứ như vậy mà ngã xuống giường.

Chiếc giường lớn trải ga màu xanh nước biển rung lên, cũng khiến cô đầu vàng mắt hoa.

Hai người thật sự rất gần nhau.

Cơ thể cường tráng của người đàn ông mạnh mẽ áp chế hành động của cô, mùi hormone của đàn ông cùng mùi sữa tắm quẩn quanh người cô, cảm giác ngột ngạt xâm chiếm cơ thể cô, khiến cô sợ hãi ngay cả hô hấp cũng không dám thở ra thật mạnh.

Cô sững sờ nhìn anh, lại phát hiện đôi mắt anh rất đẹp, giống như một vòng xoáy sâu thăm thẳm, khiến người ta một khi ngã vào bên trong đó sẽ hồn siêu phách lạc.

“Sao đột nhiên lại vào trong phòng của anh?” Thẩm Uyên hỏi cô, lúc này bàn tay của anh cũng rời khỏi môi cô, dường như trong lòng bàn tay vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại trên môi cô.

Anh không lập tức đứng dậy, vẫn giữ nguyên tư thế khi hai người ngã xuống giường, nằm ở phía trên người cô.

Bạch Niệm Tô ngượng ngùng: "Tại sao anh không mặc quần áo?"

Thẩm Uyên nở nụ cười: “Cũng không phải là em chưa từng nhìn thấy."

"..." Quả thật là cô đã từng nhìn thấy, nhưng đó là khi cô còn nhỏ. Lúc đó anh không mạnh mẽ và vạm vỡ như bây giờ.

“Xấu hổ?” Anh kéo dây áo trên cánh tay cô lên, đầu ngón tay trượt qua xương quai xanh của cô, dừng lại ở nơi mê hoặc của cô: “Em thường xuyên mặc như thế này, không ngừng xuất hiện trước mặt anh.”

Anh chạm vào cô khiến Bạch Niệm Tô cảm thấy rất ngứa, không nhịn được khẽ rùng mình.

Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, bất giác đỏ mặt, liếc nhìn xuống, thấy phần ngực của anh đè lên ngực của cô, chẳng trách lại khiến cô cảm thấy khó thở.

Anh thu tay lại: "Nói đi, tìm anh làm gì."

Bạch Niệm Tô bĩu môi: "Chúng ta kết hôn đi."

"..." Thẩm Uyên sửng sốt một giây, còn tưởng rằng mình gặp phải ảo giác: "Em nói cái gì?"

Cô ấy hít một hơi thật sâu, lặp lại lần nữa: "Chúng ta kết hôn đi."

"... Ha~" Anh đột nhiên thấp giọng cười một tiếng, l*иg ngực khẽ run lên khiến tim cô đập thình thịch.

“Đại tiểu thư, bây giờ không phải lúc đùa giỡn, em mau về phòng ngủ đi.” Anh nói xong, vươn tay xoa xoa đầu nhỏ của cô.

Mặt của Bạch Niệm Tô lập tức xụ xuống: "Em không muốn xem mắt..."

Như anh nói, năm nay cô đã hai mươi tuổi, đủ tuổi kết hôn theo luật định.

Là người thừa kế duy nhất của nhà họ Bạch, từ trước đến nay chuyện hôn nhân của cô luôn thu hút sự chú ý của mọi người.

Kể từ khi cha cô bị nhồi máu não vào tháng trước, bị liệt hoàn toàn, ông nội và mẹ cô bắt đầu giới thiệu cô với những chàng trai tài giỏi, để cô có thể chọn lấy một người phó thác chuyện chung thân đại sự.

Thái độ của anh có chút lãnh đạm: "Nếu không muốn xem mắt, vậy thì có thể tìm một người mà em thích, tin cậy đối phương rồi kết hôn."

"Người đó chính là anh."