Chương 7: Mộng xuân ướŧ áŧ (H)

Sau bữa tiệc, không một ai biết chuyện gì đã xảy ra, chồng cô, thậm chí là chính người đàn ông đã mất tỉnh táo chiếm đoạt cô kia.

Chỉ có một mình Trình Sương giấu diếm bí mật này. Mặc dù trong lòng cô luôn mang cảm giác áy náy đối với chồng mình, nhưng đây đã là kết quả tốt nhất với tất cả mọi người.

Đêm ấy, cô vội vàng chạy ra ngoài mua thuốc tránh thai khẩn cấp, sai lầm có thể phạm, nhưng tuyệt đối không thể để lại hậu quả kinh khủng hơn nữa.

Từ ngày hôm ấy, thoắt một cái hai tháng đã trôi qua. Lâm Tử An vừa lên chức trưởng phòng, rất nhiều công việc và nhiệm vụ mới cần anh phải làm quen và thích ứng.

Có vẻ cấp trên rất coi trọng năng lực của chồng cô, cho nên rất nhanh đã cho anh tham dự vào một dự án lớn của công ty. Bắt đầu từ đó Lâm Tử An thường xuyên phải đi sớm về muộn, một tuần tăng ca bảy ngày, thỉnh thoảng còn về nhà với mùi rượu nồng nặc trên người.

Hơn hai tháng qua nếu không phải Lâm Tử An quá mệt mỏi cứ về nhà là ngã đầu ngủ, thì cũng là không còn sức lực mà cùng cô điên đảo chăn gối. Chính vì vậy mà Trình Sương đã không làʍ t̠ìиɦ một thời gian rất dài, cơ thể mẫn cảm bắt đầu cảm thấy khao khát mãnh liệt.

Không còn cách nào khác, Trình Sương đành phải tự thủ da^ʍ trước khi đi ngủ, sau khi thỏa mãn mới có thể ngủ ngon hơn chút.

Hôm nay cũng vậy, hơn mười hai giờ đêm Lâm Tử An vẫn chưa về, anh đã dặn cô không cần để đèn, cứ đi ngủ trước, cho nên Trình Sương tự an ủi một lúc thì thu dọn sạch sẽ bắt đầu ngủ.

Không biết có phải do du͙© vọиɠ không được thỏa mãn hay không mà Trình Sương mãi vẫn không ngủ được. Tự thủ da^ʍ chỉ là cách trị ngọn không trị gốc, không được côn ŧᏂịŧ lớn cắm vào khiến hoa huyệt dâʍ đãиɠ luôn cảm thấy trống rỗng hư không, cảm giác ngứa ngáy dằn vặt cô đến hai giờ sáng mới mơ màng ngủ thϊếp đi.

Trong mơ, cô thấy mình quay lại bữa tiệc hai tháng trước. Người đàn ông cao lớn khóa chặt cô trong l*иg ngực, áo ngủ trên người cô bị cởi ra, qυầи ɭóŧ ren bị xé rách. Một cây gậy lớn nóng như lửa cọ xát trước cửa huyệt ướt đẫm của cô, thỉnh thoảng cắm vào một chút như có như không khiến Trình Sương càng thèm khát hơn.

Cô không chịu nổi sự trêu đùa xấu tính như vậy, xuân thủy ồ ạt chảy ra như suối, sâu trong hoa huyệt giống như có hàng ngàn con kiến không ngừng gặm cắn, vừa tê vừa ngứa khiến cô như muốn phát điên lên.