Chương 2: Ngày đầu tiên

Ái Diệp đứng trước cánh cổng sắt lớn của căn biệt thự Hoài Thanh, cảm giác lo âu len lỏi trong từng hơi thở. Đây là lần đầu tiên cậu đặt chân lên thành phố, và mọi thứ dường như quá xa lạ, từ con đường rộng thênh thang cho đến những ngôi nhà cao tầng sang trọng. Khác xa với vùng quê nghèo nàn và tĩnh lặng nơi cậu đã lớn lên, nơi này tràn ngập sự hào nhoáng nhưng lạnh lẽo, như thể cậu chỉ là một kẻ lạc lõng giữa đám đông xa hoa đó.

Người lái xe vừa bỏ cậu xuống liền nhanh chóng rời đi, để lại cậu một mình đứng bơ vơ giữa cái sân rộng lớn. Cậu nắm chặt túi xách cũ kỹ, trong đó là toàn bộ tài sản của mình—chỉ vài bộ quần áo mỏng manh và chút ít đồ dùng cá nhân. Mồ hôi đã thấm ướt lưng áo, không phải vì nắng nóng, mà vì nỗi lo sợ không ngừng dâng lên trong lòng cậu.

Cánh cổng bật mở, một người phụ nữ trung niên trong bộ đồng phục quản gia bước ra, đôi mắt sắc lạnh quét qua Ái Diệp như thể đang đánh giá. “Cậu là Ái Diệp?” Giọng bà cộc lốc, không chút thân thiện.

Cậu khẽ gật đầu, lí nhí đáp lại: “Dạ, đúng vậy ạ.”

“Ông chủ Hoài Thanh đang đi công tác, nhưng đã dặn dò cậu đến sớm để làm quen công việc. Theo tôi.” Bà ta xoay lưng bước đi mà không đợi thêm lời nào từ Ái Diệp.

Cậu lặng lẽ bước theo bà vào trong nhà, ánh mắt không ngừng dõi theo khung cảnh tráng lệ xung quanh. Nội thất của căn biệt thự thật xa hoa, với những bộ bàn ghế gỗ quý bóng loáng, thảm trải sàn lông mềm mại, và các bức tranh treo tường tinh tế. Tất cả đều toát lên sự giàu có vượt xa sức tưởng tượng của cậu.

Khi đến khu vực bếp, Ái Diệp được giao cho một chỗ nhỏ để sắp xếp đồ đạc. Cậu chưa kịp nghỉ ngơi thì đã nghe tiếng la hét phía sau. Một nhóm người làm khác tiến tới, ánh mắt họ lạnh lẽo và khinh thường.

“Cậu là người mới hả? Nhìn mềm yếu quá đấy. Không biết làm được gì không đây?” Một người đàn ông cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, nhếch mép cười khẩy.

“Chắc chỉ được cái mặt mũi thôi,” một cô gái khác lên tiếng, giọng nói đầy mỉa mai. Cô ta đảo mắt nhìn Ái Diệp từ đầu đến chân, rồi đưa tay hất mái tóc dài óng ả của mình.

Ái Diệp không dám đáp lại, chỉ cúi đầu im lặng. Cậu cảm nhận rõ sự xa lánh và khinh bỉ từ những người xung quanh. Dù cậu không làm gì sai, nhưng xuất thân nghèo khó và dáng vẻ yếu ớt khiến cậu trở thành mục tiêu dễ bị bắt nạt.

“Làm gì mà đứng đó? Chưa có ai dạy cậu là phải làm việc sao? Dọn cái nhà kho đi, nó đầy bụi bẩn cả tháng nay rồi.” Gã đàn ông to con nói, giọng ra lệnh.

“Dạ…” Ái Diệp khẽ gật đầu, cố kìm nén sự sợ hãi và mệt mỏi, rồi nhanh chóng đi về phía nhà kho.

Căn nhà kho nằm khuất sau vườn, tối tăm và đầy mùi ẩm mốc. Mọi thứ trong đó đều phủ đầy bụi, từ những chiếc ghế cũ, thùng carton đến các vật dụng bỏ quên. Cậu cẩn thận mở từng cánh cửa sổ nhỏ để lấy ánh sáng, rồi bắt tay vào dọn dẹp. Mỗi lần quét dọn, bụi bặm bay lên khiến cậu ho khan, nhưng cậu vẫn không dám than phiền hay bỏ dở công việc.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, trời dần ngả về chiều. Ái Diệp đã thấm mệt, mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo. Nhưng trước khi cậu kịp nghỉ ngơi, một trong số những người làm bước vào với nụ cười nham hiểm.

“Chưa xong à? Làm chậm thế. Dọn nốt cái sân sau đi. Ông chủ mà về thấy bẩn thỉu thế này, chắc cậu bị đuổi ngay ngày đầu cho mà xem.” Cô gái vừa nói vừa lắc đầu, tỏ vẻ thông cảm giả tạo.

Ái Diệp chỉ biết cắn môi, gật đầu. Cậu không dám phản kháng, cũng chẳng dám hỏi lại. Trước đây ở quê nhà, cậu cũng đã quen với những công việc nặng nhọc, nhưng môi trường này khắc nghiệt hơn nhiều. Không chỉ là công việc, mà còn là ánh mắt soi mói và những lời nói đầy ác ý của những người xung quanh.

Mặt trời đã khuất sau dãy núi phía xa, bóng tối dần bao phủ. Ái Diệp lặng lẽ dọn dẹp sân vườn, đôi tay run rẩy vì kiệt sức. Cậu không biết tương lai mình sẽ ra sao, nhưng lúc này đây, cảm giác bị cô lập và mệt mỏi dường như đã lấn át mọi suy nghĩ khác. Cậu tự hỏi liệu cuộc đời mình có thể thay đổi hay không, hay cậu sẽ mãi mắc kẹt trong cái vòng luẩn quẩn đầy bất công này.