Chương 3: Ông chủ trở về

Sau một đêm dài quần quật làm việc, Ái Diệp kiệt sức đến nỗi không còn cảm nhận được đôi chân của mình nữa. Cậu cố gắng dọn sạch từng góc sân, lau chùi từng viên gạch, đến khi mặt trăng đã lên cao và cả căn biệt thự chìm trong im lặng. Những người hầu khác đều đã nghỉ ngơi từ sớm, còn cậu thì vẫn phải tiếp tục làm việc dưới ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn ngoài vườn.

Đôi tay chai sần của cậu dần rã rời, mồ hôi túa ra lạnh ngắt thấm vào áo. Khi hoàn thành công việc cuối cùng, trời đã tờ mờ sáng. Cậu lững thững bước vào nhà, cả người mệt lả và không còn chút sức lực. Nhưng thay vì tìm thấy một nơi để ngủ nghỉ như bao người khác, cậu không hề biết giường ngủ của mình ở đâu. Không ai chỉ cho cậu, không ai quan tâm cậu phải ở đâu trong căn biệt thự rộng lớn này.

Cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong lòng, cậu lê bước đến phòng khách. Ái Diệp thả mình xuống chiếc sofa mềm mại, cơ thể cậu ngay lập tức chìm vào một giấc ngủ ngắn nhưng đầy bất an. Trong lúc lơ mơ, cậu cảm nhận được ánh nắng nhẹ xuyên qua cửa sổ và chiếu vào mặt mình, nhưng cậu quá mệt để tỉnh dậy. Sự kiệt sức đã vượt quá ngưỡng chịu đựng.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi cậu bắt đầu tỉnh dậy, điều đầu tiên cậu nhận ra là có rất nhiều người đang đứng xung quanh. Những tiếng xì xào nhẹ nhàng vang lên, khiến cậu cảm thấy bối rối và lo lắng. Mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến cậu lập tức hốt hoảng.

Tất cả người hầu trong nhà, từ những người đã bắt nạt cậu tối qua cho đến bà quản gia, đều đang đứng vây quanh. Họ im lặng quan sát cậu, một số ánh mắt đầy tò mò, một số lại tỏ rõ sự chế nhạo. Cậu cảm nhận rõ ràng bầu không khí nặng nề đang đè nén lên mình. Nhưng điều khiến cậu hoảng sợ nhất chính là người đàn ông ngồi đối diện.

Ông chủ Hoài Thanh, người mà cậu nghe đồn suốt bấy lâu nay, đang ngồi trên chiếc ghế bành lớn phía trước. Đôi mắt sắc sảo của ông nhìn chằm chằm vào cậu, không chút cảm xúc, nhưng trong ánh mắt đó như ẩn chứa một sự kiểm soát đầy quyền lực. Ông mặc một bộ vest đen lịch lãm, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, gương mặt khôi ngô nhưng cũng đầy lạnh lùng.

Ái Diệp không thể kiềm chế nỗi hoảng loạn trong lòng, cậu ngồi bật dậy, cảm thấy sự xấu hổ và nhục nhã đang dâng lên trong l*иg ngực. Làm sao cậu lại có thể ngủ gục trên sofa phòng khách, trong khi đây là căn nhà của người chủ quyền quý? Ái Diệp cảm giác mình như một kẻ hèn mọn bị bắt gặp khi phạm sai lầm lớn lao. Không biết phải làm gì, cậu vội vàng bước xuống khỏi sofa, quỳ sụp xuống đất trước mặt Hoài Thanh.

“Xin… xin lỗi, thưa ông chủ!” Giọng cậu run rẩy, vừa nói vừa cúi đầu thật thấp. “Tôi… tôi không biết phải ngủ ở đâu… và tôi… tôi đã quá mệt mỏi… Xin ông chủ tha lỗi cho tôi…”

Toàn thân Ái Diệp run bắn lên, trái tim đập loạn nhịp trong l*иg ngực. Cậu biết rằng việc mình làm là không thể chấp nhận được—ngủ gục giữa phòng khách như thế này là thiếu tôn trọng và hoàn toàn không đúng với vai trò của một người giúp việc. Nhưng cậu không còn cách nào khác, sự kiệt sức đã vượt qua cả ý chí của cậu.

Bầu không khí trong phòng im lặng đến ngột ngạt. Những người hầu đứng xung quanh dường như đều đang chờ đợi phản ứng từ ông chủ. Một số kẻ có vẻ thích thú khi thấy cậu quỳ lạy như vậy, ánh mắt đầy khinh bỉ. Nhưng Hoài Thanh vẫn ngồi yên, đôi mắt ông vẫn lạnh lùng quan sát cậu, không nói một lời.

Cảm giác xấu hổ và nhục nhã càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Ái Diệp không dám ngẩng đầu lên, chỉ biết chờ đợi sự phán xét từ người đàn ông quyền lực trước mặt. Cậu không biết điều gì sẽ xảy ra—liệu ông ta có nổi giận, sẽ mắng mỏ, hay tệ hơn là đuổi việc cậu ngay lập tức? Những suy nghĩ ấy càng khiến cậu lo lắng, đôi tay cậu siết chặt vào nhau, run rẩy không ngừng.

Bỗng nhiên, Hoài Thanh lên tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy quyền: “Cậu là Ái Diệp, đúng không?”