Chương 5: Bất an

Ái Diệp giật mình, cậu không biết phải trả lời thế nào, chỉ lắc đầu lí nhí: “Dạ, không ạ…”

Hoài Thanh nhìn thẳng vào mắt cậu, khiến cậu cảm thấy như bị bóc trần trước ánh mắt sắc lạnh đó. “Tôi muốn biết lý do vì sao cậu lại ngủ trên sofa phòng khách. Cậu không được ai chỉ chỗ à?”

Ái Diệp cúi đầu, lòng ngập tràn xấu hổ và lo sợ. “Dạ… tôi… tôi không biết phòng ngủ ở đâu, và cũng không ai nói cho tôi… Tôi thành thật xin lỗi…”

Ông chủ im lặng trong vài giây, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, ông đứng dậy, bước lại gần phía Ái Diệp. Cậu cảm thấy trái tim mình đập thình thịch trong l*иg ngực, nhưng không dám ngẩng đầu lên.

“Được rồi,” Hoài Thanh nói, giọng nhẹ nhàng hơn. “Từ hôm nay, cậu sẽ có phòng riêng. Nhưng đừng để xảy ra chuyện này lần nữa.”

Ái Diệp gật đầu liên tục, cảm thấy như vừa được tha bổng khỏi một án phạt lớn. Cậu không biết lý do gì khiến ông chủ lại tỏ ra khoan dung như vậy, nhưng điều đó càng làm cậu thêm lo lắng về người đàn ông này.

Ái Diệp được bà quản gia dẫn đến một căn phòng nhỏ nhưng khá ấm cúng trên tầng hai, ngay gần phòng lớn của ông chủ Hoài Thanh. Căn phòng có một chiếc giường đơn, tủ quần áo nhỏ và một cửa sổ nhìn ra vườn. So với những gì cậu từng tưởng tượng về cuộc sống của một người hầu, đây quả thật là một đặc ân. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có được một căn phòng riêng tư như thế này, đặc biệt là sau những lời dọa nạt và sự ngược đãi của nhóm người hầu hôm qua.

Ngồi xuống giường, cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng niềm vui mới chớm nở đã nhanh chóng bị dập tắt bởi một ý nghĩ kỳ lạ len lỏi vào đầu cậu. Tại sao mình lại được phòng riêng? Mới chỉ một ngày trước, cậu bị bắt nạt, bị sai làm quần quật đến mức kiệt sức, và những người hầu khác thì chẳng hề che giấu sự coi thường đối với cậu. Theo lẽ thường, những người hầu phải sống chung ở khu nhà phía dưới, trong những căn phòng chật chội, đông đúc. Nhưng cậu thì lại được xếp ở đây, ngay tầng trên, gần với phòng của ông chủ.

Cảm giác bất an dâng lên trong lòng cậu. Tại sao mình lại được đối xử khác biệt? Một kẻ xuất thân nghèo khó, không gia đình, không mối quan hệ như cậu, lẽ ra phải chịu đựng cuộc sống khổ cực, giống như những người hầu khác. Thế nhưng, Hoài Thanh lại không chỉ khoan dung khi cậu phạm lỗi mà còn dành cho cậu một căn phòng riêng tư và tiện nghi. Chuyện này dường như không hợp lý chút nào.

Cậu nhắm mắt lại, nhưng hàng loạt câu hỏi cứ không ngừng xoáy vào tâm trí. Những lời đồn đại cậu từng nghe về Hoài Thanh lại chợt hiện lên rõ ràng. Người ta bảo rằng ông chủ Hoài Thanh là một kẻ bí ẩn và khó đoán, đôi khi lạnh lùng và nghiêm khắc, nhưng lại có những sở thích rất lạ lùng. Cậu nhớ đến lời nói đùa của mấy kẻ hầu cận hôm qua, rằng Hoài Thanh thích những người "mềm thơm, lại song tính."

Ái Diệp bất giác rùng mình. Chả lẽ… Cậu không dám nghĩ tiếp. Những suy nghĩ ấy quá đáng sợ. Mình được đưa đến đây không chỉ để làm người hầu đơn thuần, mà còn là vì một mục đích khác?

Cảm giác lo lắng bắt đầu xâm chiếm trái tim cậu. Nếu đúng như những gì cậu đang lo sợ, thì tương lai của cậu trong căn biệt thự này sẽ vô cùng đáng sợ. Cậu có thể làm gì đây? Đối mặt với ông chủ quyền lực và lạnh lùng như Hoài Thanh, cậu chỉ là một kẻ nhỏ bé, không có bất kỳ quyền lực hay lựa chọn nào cho chính mình.

Nhìn quanh căn phòng lần nữa, cậu không thể tìm thấy bất kỳ sự an ủi nào từ nơi ở mới này. Dù căn phòng đẹp đẽ và thoải mái, nhưng nó lại trở nên giống như một chiếc l*иg nhốt kín, khiến Ái Diệp càng thêm lo lắng về tương lai không rõ ràng phía trước.

"Mình phải cẩn thận..." Cậu tự nhủ. "Dù thế nào, mình cũng phải tìm cách thoát khỏi rắc rối, nếu không sẽ chẳng biết chuyện gì xảy ra với mình nữa."