Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiếm Hữu

Chương 40: Hoan ái sau một tháng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh bỗng nhiên ngồi dậy, đi đến cuối giường. Cô cũng nhỏm người dậy xem anh muốn làm trò gì.

"Anh xem chân em một chút" Lê Tử Trung nâng một chân cô lên, quan sát tỉ mỉ: "Ở đây có thêm một vết sẹo nhỏ" Thấy vết sẹo ở cổ chân cô, tay anh xoa xoa, hôn lên đó, chính là thành quả anh làm ra.

Khương Hà Nhi không cảm xúc:

"Xấu không?"

"Rất đẹp"

Anh vẫn hôn lên chân cô, từ dưới lên trên, đến đùi non, ánh mắt va phải tiểu h.uyệt được bao bọc bởi lớp vải trắng mỏng.

"Đêm nay phải để em từ trong ra ngoài đều mang hơi thở của anh"

Suốt thời gian qua, Khương Hà Nhi vẫn chưa nghiên cứu ra cách để anh nhanh chóng kết thúc, mỗi đêm anh đều làm rất nhiều, có lần cô ngất đi tỉnh lại vẫn còn thấy anh đang ra vào như vũ bão.

Hôn chân đủ rồi Lê Tử Trung không đợi được cởi váy cô, trực tiếp xé. Cơ thể với làn da trắng mịn màng bại lộ, không còn vật cản, anh nhào vào hai cục thịt đầy đặn trước ngựa cô, mυ"ŧ lấy đầu nhũ phấn hồng, hơn một tháng nhớ nhung Khương Hà Nhi, đêm nay muốn yêu cô nhiều chút.

"Tử Trung...làm nhanh lên, em muốn ngủ rồi. Bây giờ tâm trạng em không tốt"

Lê Tử Trung ngước lên nhìn Khương Hà Nhi, tâm trạng cô không tốt anh sẽ quan tâm:

"Sao lại không tốt?" Anh vân vê kéo nhẹ đầu nhũ

"Chính là có một đứa bé hay đến đây chơi với em. Hôm nay nó không đến, em nhớ nó. Anh có thể tìm...ư" Khương Hà Nhi đang nói đột nhiên bị đau, thì ra Lê Tử Trung đã cắn lên ngực cô.

"Không cho phép em nhớ người khác. Em nhớ đứa bé đó, còn muốn anh tìm cho em?" Lê Tử Trung tiếp tục đưa lưỡi liếʍ ngực cô.

Khương Hà Nhi mặt không cảm xúc.

"Hà Nhi, em chỉ được nhớ anh, trong đầu chỉ được có anh. Đứa bé đó đã hôn em bao nhiêu lần?"

Khương Hà Nhi cảm thấy thật nực cười, Lê Tử Trung đến cả trẻ con 6 tuổi cũng ghen. Nhưng làm sao anh biết Tề Tề từng hôn cô? Có phải là thím Vân đó mách lẻo không?

"Tử Trung, Tề Tề rất dễ thương. Chỉ là một đứa trẻ thôi. Là anh dùng thế ép mẹ con Tề Tề đi?"



Lê Tử Trung nhìn chằm chằm Khương Hà Nhi, anh cười. Từ vệ sĩ anh biết cô đã chạy đi hỏi tin tức về Tề Tề, lẽ nào người đó không nói thật cho cô biết? Chết một lúc cả mẹ lẫn con, còn có thể đi đâu?

Lê Tử Trung yên trí, vậy càng tốt, cô không nên biết, cả đời này cũng không cần biết mẹ con Tề Tề đã chết mà hung thủ là anh, nếu không cô sẽ hận anh mất, càng hận bản thân mình. Đó là cái giá phải trả khi dám chạm môi lên má Hà Nhi của anh, cô chỉ thuộc về anh.

"Em không muốn biết lý do sao?" Anh đem hai chân cô mở rộng, bàn tay cởi đi lớp qυầи ɭóŧ che chắn cuối cùng, chà xát hoa h.uyệt kí©h thí©ɧ cô.

"Không muốn biết..." Cô không muốn trong lúc mình làm loại chuyện này cùng Lê Tử Trung lại đem đứa trẻ tốt đẹp như Tề Tề ra nói. Không nói cô cũng biết, quái nhân này đi ghen với một đứa bé.

"Anh chính là ghét đứa trẻ đó, vì nó dám ôm hôn em. Tên bác sĩ kia cũng từng ôm em, anh vẫn chưa tính!"

Vậy tức là Lê Tử Trung sẽ làm hại đến Tề Minh sao? Quái nhân này vậy mà lại tính đến cả chuyện đó. Khương Hà Nhi chỉ sợ Tề Minh sẽ mất việc ở bệnh viện này.

Khương Hà Nhi cảm thấy ngón tay anh ma xát tiểu h.uyệt mình càng mạnh mẽ hơn, nước róc rách chảy ra từ mật động.

"Ư...nhẹ chút...a...hôm đó em tập đi...ah..."

Lê Tử Trung xấu xa tách hai cánh hoa, đè lên hạt châu nghiền nát. Tiểu h.uyệt bị kí©h thí©ɧ d.âm thủy tràn ra càng nhiều.

"Sao hả? Nói tiếp!"

Khương Hà Nhi cảm thấy Lê Tử Trung tức giận, chuyện vô lý hết sức. Nực cười, thật nực cười!

"Dừng...đừng...a...em nói...ưʍ...em bị ngã...anh ta đỡ...a...anh đừng hiểu lầm mà..." Cô cố kìm tiếng rên.

"Hiểu lầm cái gì?"

"Hà Nhi chỉ yêu mình anh...ưʍ...là của anh...sao có thể động lòng vì người khác?" Khương Hà Nhi cố ngồi dậy, ôm anh, cảm thấy kinh tởm chính mình, nếu anh cứ tức giận, chỉ sợ có chuyện xấu xảy ra với Tề Minh.

Nghe vậy Lê Tử Trung mới dịu lại, ngậm lấy môi cô, hôn cô say đắm. Trong tình cảnh này Khương Hà Nhi phải chấp nhận đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của anh. Lê Tử Trung ôm cô, để cô nằm xuống giường, tiếp tục hôn. Tay anh vẫn tìm đến nơi hạ thân cô mà đùa bỡn.

Dưới thân truyền đến tiếng nước chảy tí tách, khiến cho người ta khó lòng mà nhịn được.

Ngón tay cái trượt vào khe hẹp, tìm được tiểu hạch yếu ớt sau đó không ngừng miết, không ngừng xoa. Chẳng bao lâu, ngón tay của anh đã ướt nhẹp, hoa h.uyệt liền trào ra một lượng lớn d.âm dịch.



“Hà Nhi của anh ướt đẫm rồi. Sướиɠ lắm sao?” Anh buông môi cô, kéo ra sợi tơ bạc mỏng.

Khương Hà Nhi cảm thấy xấu hổ, cô cảm giác được có d.âm dịch đang tràn ra từ giữa hai chân mình, chậm rãi chảy xuống.

Lê Tử Trung ngăn lại đống d.âm thủy kia bằng cách đưa ngón trỏ và ngón giữa, chậm rãi cắm vào miệng h.uyệt, thọc vào rút ra:

“A….a…ngón tay...ưʍ...lợi hại...”Khương Hà Nhi ép buộc tiếp nhận.

Ngón tay thay thế gậy t.hịt của Lê Tử Trung, từng chút từng chút một tiến vào hành lang nhỏ của Khương Hà Nhi.

Ngón tay cắm thật sâu vào trong hoa h.uyệt khiến cho Khương Hà Nhi cảm giác mình đang bị hành hình, cho đến khi hai ngón tay hoàn toàn bị h.uyệt nhỏ bao bọc lại, Khương Hà Nhi mới nằm vô lực, bủn rủn ở trên giường mà rêи ɾỉ.

Lê Tử Trung ở trong cơ thể cô ra ra vào vào, tiểu h.uyệt cắи ʍút̼ hai ngón tay anh. Vừa chặt vừa nóng, kẹp chặt đến nỗi khiến cho hô hấp của anh càng thêm nặng nhọc.

Không đủ, mãi mãi cũng không đủ.

Cô một bên theo tiết tấu của Lê Tử Trung lắc lắc eo mông, vừa dùng ánh mắt khao khát, dụ hoặc quyến rũ anh.

“Muốn anh đi vào…”

Anh dùng một tay khác nắn bóp bờ mông tròn trịa của cô, giả vờ như nghe không hiểu cô đang nói gì.

“Anh đã tiến vào rồi mà.”

“Muốn cái khác…A….”

Ngón tay Lê Tử Trung không nhanh không chậm mà chọc vào rút ra. Khương Hà Nhi bị anh đâm đến không ngừng rêи ɾỉ, dịch thủy liền theo cửa h.uyệt chảy xuống.

Lê Tử Trung dùng ngón tay lấy tốc độ nhanh nhất, rút ra cắm vào, rốt cuộc, hai chân của Khương Hà Nhi run rẩy, cong người lên, phun hết d.âm dịch vào tay anh.

Hứng thú của đàn ông một khi đã khơi dậy thì thứ gì cũng không thể dập tắt, hơn nữa là người có ham muốn chiếm hữu điên cuồng như Lê Tử Trung. Trải qua vô số lần hoan ái, nhất cử nhất động của mèo con nhà mình đều không thoát được ánh mắt anh, anh cũng rất quen thuộc thân thể cô, chỉ cần ra tay là có thể khiến cô ngoan ngoãn giơ tay chịu trói.

Đầu lưỡi anh liếʍ m.út bộ ngực mềm mại của cô, Khương Hà Nhi mềm thành một vũng nước. Lúc toàn thân cô co rút lại, anh trầm eo một cái đâm vào, sau đó từ nông đến sâu, rồi đến điên cuồng, dùng sức đâm vào người cô. Cứ vậy mà vận động trên thân người con gái anh ngày nhớ đêm mong, chân cô vừa phục hồi, anh không ép cô làm những tư thế kí©h thí©ɧ đó.

Khương Hà Nhi là của anh, thân thể cô là của anh, chỉ của một mình anh. Trên đời này ai có ý định cướp cô khỏi anh, thì chỉ có một con đường chết.
« Chương TrướcChương Tiếp »