Chương 1.1: Chia tay vì thích người khác

“Chúng ta chia tay được không?”

Nhuế Thiến cũng không muốn nói ra lời này, nhưng hôm nay, đang lúc Phó Dụ Phương cúi đầu tính hôn nàng, nàng lại không tự chủ được đem tâm tình này đã đặt ở trong lòng vài tháng nay buột miệng thốt ra.

Vốn dĩ trên mặt Phó Dụ Phương còn mang theo ý cười, nghe được lời nàng nói, trong lúc nhất thời mặt đầy mờ mịt, biểu tình mê mang đó làm lòng Nhuế Thiến đau xót.

Cậu là một người đàn ông có bề ngoài tuấn tú, cười rộ lên thì có chút ngu xuẩn, tuy lớn hơn nàng vài tuổi, nhưng thường mang một đầu tóc rối đáng yêu cười ngây ngô với nàng, lúc nhìn nàng ánh mắt luôn đặc biệt chuyên chú, từ trước đến nay không đành lòng nói với nàng một câu nặng lời.

Hai người quen nhau gần ba năm, tình cảm ổn định, đôi lúc có khắc khẩu, Phó Dụ Phương đều sẽ nhẫn nại giải thích với nàng, hiểu ý nàng hoặc lựa chọn nhượng bộ. Nàng cảm thấy bản thân mỗi ngày càng yêu cậu hơn, mà bọn họ cũng đã bắt đầu nói đến chuyện tương lai, nhưng mấy tháng trước, Phó Dụ Phương giới thiệu cho nàng một người bạn tên La Ân đang học ở nước ngoài, tâm nàng liền dần dần mất đi khống chế.

La Ân là người đàn ông cao lớn tuấn mỹ, cả người tràn ngập mị lực nam nhân thành thục, khí thế nói chuyện không làm người khác nghi ngờ, nàng không phủ nhận hắn thực hấp dẫn người khác, nhưng Nhuế Thiến cũng không cho rằng La Ân là loại người mà nàng sẽ động tâm. Nhưng sau lần gặp mặt đó, nàng thường sẽ nhớ tới mỗi cử chỉ lời nói của La Ân, có khi hôn môi với Dụ Phương, trong hoảng hốt sẽ cảm thấy mình đang ôm La Ân.

Vì thế, nàng liên tiếp hai tháng đều chột dạ cự tuyệt Dụ Phương cầu ái, Phó Dụ Phương tuy không giấu được nỗi thất vọng, nhưng vẫn ôn nhu săn sóc nàng như cũ, thậm chí có chút cẩn thận nhắc tới, nếu cậu làm gì để cho nàng khổ sở , nhất định phải nói cho cậu biết.

Nhuế Thiến cho rằng chính mình đối với La Ân chỉ là nhất thời ý loạn tình mê, hơn nữa lúc sau nàng cũng không có quan hệ gì với La Ân, mình hẳn là thực nhanh sẽ tự nhiên quên rung động này. Nhưng theo thời gian, nàng chẳng những không quên được La Ân, thời gian nhớ tới hắn lại càng ngày càng nhiều.

Nàng xác định mình vẫn yêu Dụ Phương như cũ, cự tuyệt cậu cầu hoan, nhưng nàng vẫn khát vọng Dụ Phương thân mật cùng ôm ấp, mấy ngày không thấy cậu sẽ buồn bã mất mát. Nhưng nàng quên La Ân không được, thậm chí sẽ không tự chủ được đem La Ân cùng Dụ Phương đặt chung với nhau, rõ ràng cá tính cùng bề ngoài chênh lệch khác nhau như thế, nhưng khi bọn họ mỉm cười với nàng, biểu tình chăm chú nhìn nàng lại giống nhau như đúc, có thể dễ dàng động đến chỗ mềm mại nhất dưới đáy lòng nàng.

Nhuế Thiến không muốn làm tổn thương Dụ Phương, nhưng thật sự không có cách nào đối mặt với tâm tư nhiều ngăn của mình, cũng vì tự trách thật sâu, tự hỏi bản thân có nên đưa ra lời chia tay với Dụ Phương hay không, nhưng nàng thật sự luyến tiếc rời khỏi cậu, cũng luyến tiếc tình cảm nhiều năm của hai người.

Mỗi lần nghĩ đến, Nhuế Thiến đều nói cho mình nghe, nàng yêu Dụ Phương, cũng không tính liên quan gì với La Ân, nàng sẽ nỗ lực làm chính mình toàn tâm toàn ý với Dụ Phương, cho nên bọn họ không nhất định phải chia tay. Chỉ là không cẩn thận nên mới đem hai từ chia tay buột miệng thốt ra, nàng đột nhiên hiểu rằng, nếu bọn họ thật sự đi vào lễ đường, mà nàng không thể quên La Ân, Dụ Phương chẳng phải lại bị thương càng sâu hơn? Có lẽ chia tay mới là lựa chọn tốt nhất đối với hai người