Chương 2.2: Tỉnh lại

Mặc quần áo xong, rồi nàng rất cẩn thận đẩy cửa đi ra ngoài, nàng tự nói với mình rằng, La Ân là người tự cao, nên hắn có thể cho rằng tại nơi núi hoang đất hoang này, nàng trốn không thoát, cho nên cũng không hoàn toàn hạn chế hành động của nàng. Vì thế nếu gặp được La Ân, nàng phải bình tĩnh, đừng làm hắn hoài nghi nàng mới được.

Nhuế Thiến còn chưa đi đến cửa thang máy, La Ân đã đi đến từ hành lang khác, dáng người cao lớn cùng khí chất đặc biệt, khiến cho hắn chỉ mặc quần áo đơn giản ở nhà trở thành nam người mẫu đẹp trai mê người, nhớ tới tình cảm mãnh liệt tối qua, nàng không khỏi quay mặt đi muốn tránh khỏi ánh mắt hắn, nhưng La Ân lại bình thản ung dung đi đến bên cạnh nàng nói: “Đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm chung.”

“Dụ…… Dụ Phương đâu?”

Nhuế Thiến không biết chính mình nhắc tới Dụ Phương có thể chọc giận hắn không, nhưng La Ân hôm qua vẫn luôn cường điệu hắn cùng Dụ Phương là cùng một người, nàng thật sự rất lo lắng cho tình trạng của Dụ Phương, không tự chủ được nên đã hỏi hắn.

“Có một số việc cậu ta phải nghĩ kỹ xong rồi mới có thể gặp em.” La Ân mỉm cười nhìn nàng: “Không muốn ở riêng với anh à? Rõ ràng ngày hôm qua hút chặt anh, không muốn anh rời đi mà.”

Nhuế Thiến trong nháy mắt thật sự muốn xé nát miệng của thằng cha này, nhưng vì tránh cho kẻ điên này đột nhiên làm khó dễ, nên nàng chỉ có thể cúi đầu làm bộ e lệ. La Ân dường như rất thích nàng như vậy, tâm trạng rất tốt ôm vai nàng dẫn nàng đến phòng ăn sáng ở tầng dưới.

Trên bàn ăn sáng đầy bánh mì, trái cây đầy màu sắc rực rỡ cùng các kiểu salad rau dưa, cá hồi, lát thịt chân giò hun khói, và một chén nhỏ trứng cá muối. Bên cạnh còn có nóc lò di động cùng chiên nồi. La Ân để Nhuế Thiến ngồi xuống xong, rồi tự mình mang tạp dề đi đến bên cạnh nóc lò, cầm trứng tới rồi vui vẻ nói: “Omelette, gấp hai nấm?”

Nhuế Thiến sửng sốt, La Ân đã thuần thục bật lửa lò, để bơ vào xào Morchella Vulgaris mà nàng thích nhất. Nàng ngẩng đầu lên nhìn La Ân, ngửi được mùi bơ quen thuộc, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt. Tay nghề Phó Dụ Phương rất tốt, mỗi lần nàng qua đêm với Phó Dụ Phương, thì vào buổi sáng Phó Dụ Phương đều tự mình chiên một phần Omelette mà nàng thích nhất, còn đặc biệt bỏ gấp đôi nấm nàng thích vào, đây là chi tiết nhỏ ngọt ngào ấm áp nhất khi hai người ở chung, nhưng nàng không hiểu La Ân vì sao lại biết rõ như thế.

Sau khi Nhuế Thiến ăn xong Omelette La Ân làm, tâm trạng của nàng càng trở nên phức tạp hơn, bởi vì mùi vị Omelette trước mắt giống y chang Phó Dụ Phương làm, ngay cả nụ cười La Ân nhìn nàng dùng cơm, rồi hỏi nàng ăn ngon không đều rất giống Phó Dụ Phương, điểm khác biệt duy nhất chính là, Phó Dụ Phương sẽ không ép nàng ăn hết, nhưng La Ân thì có.

Dùng cơm xong, La Ân nói muốn mang nàng đi ra ngoài một chút, nàng nghĩ biết nhiều về hoàn cảnh xung quanh, thì càng có nhiều hơn một phần cơ hội trốn đi, nên nàng cũng không phản đối. Bất quá bọn họ mới đi đến đại sảnh, thì điện thoại La Ân lại đột nhiên vang lên, hắn bắt máy dùng ngôn ngữ mà nàng nghe không hiểu lắm đáp lại, Nhuế Thiến co quắp đứng ở một bên đợi trong chốc lát, nhìn thấy La Ân dường như không chú ý tới nàng, thì nhịn không được muốn lặng lẽ đi ra ngoài.

La Ân đột nhiên bắt lấy nàng, làm Nhuế Thiến khϊếp sợ, cho rằng tâm tư muốn chạy trốn của mình đã bị phát hiện rồi, nào biết hắn lại buông tay ra, chỉ chỉ áo khoác cạnh cửa muốn nàng phủ thêm lên người, sau khi thấy nàng phủ thêm thì gật đầu phất tay kêu nàng đi ra ngoài trước.

Nhuế Thiến mang giày khoác áo khoác La Ân đi ra cửa lớn, nhìn hoa viên trước mắt ẩn trong sương mù, trong lúc nhất thời nàng có chút không thể tin được mình lại ra ngoài dễ dàng như vậy. Trên áo khoác còn hơi thở nam tính, có chút giống La Ân, lại có chút giống Phó Dụ Phương, nhưng trong ấn tượng của nàng Phó Dụ Phương không kiểu dáng áo khoác như vậy, cho nên nàng nghĩ quần áo hẳn là của La Ân rồi.

Nàng không muốn mặc đồ của La Ân, nhưng bên ngoài xác thật rất lạnh, áo khoác thủ công tinh tế, chất vải lông thú thượng hạng nên ấm áp vô cùng, hơn nữa ẩn ẩn còn phát ra mùi thơm dễ ngửi, nàng mỗi khi đi một bước đều phảng phất có thể cảm giác người đàn ông kia đang bên cạnh mình vậy. Nàng cảm thấy mình nên đi tìm Phó Dụ Phương, xác nhận cậu an toàn, nhưng lại tâm hoảng ý loạn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, vẫn luôn đối mặt với người đàn ông điên cuồng rồi lại mơ hồ giống Dụ Phương kia, nàng cảm thấy mình trở nên càng ngày càng kỳ lạ.

Nhuế Thiến dựa vào ký ức hôm qua nên cứ đi ra ngoài, thỉnh thoảng quay đầu lại xác nhận La Ân có tới tìm nàng không, nhưng cho đến nhà chính hoàn toàn biến mất trong sương mù , nàng cũng không có nhìn thấy bóng dáng của La Ân đây.

Nhuế Thiến thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi thẳng vào đường xe chạy bên trong rừng, nàng muốn dọc theo đường xe chạy để không bị lạc đường, nếu La Ân lái xe tìm nàng, nàng cũng có thể trốn sau cây đại thụ, nếu thật sự bị tìm thấy, nàng sẽ làm bộ sợ hãi nói là mình lạc đường, lấy thái độ La Ân đối với nàng, thì chỉ cần nàng đừng chống đối hắn rõ ràng, hắn sẽ không tức giận.