Chương 1: Tiết tử

Khi Nhân Tông còn tại vị đã thi hành chính sách chuyên chế tàn bạo, thiên tử bất nhân nắm đầu triều thần xem mạng người như cỏ rác, quan viên các châu lớn nhỏ noi theo dùng mọi thủ đoạn cướp đoạt mồ hôi nước mắt của bá tánh.

Lại thêm thiên tai liên tục ập đến, bá tánh mọi miền khốn khổ không nói nên lời, lao động vất vả quanh năm lo đủ miếng ăn đã khó, còn phải gánh thêm bao nhiêu sưu cao thuế nặng, dưới áp bức nặng nề, không phản kháng chỉ có đường chết, đông đảo quần chúng nhân dân đã đồng loạt đứng lên khởi nghĩa vũ trang.

Sau cùng, quân khởi nghĩa rải rác khắp nơi tập hợp thành đội quân có thể đánh ngang với quân đội triều đình, trận chiến kéo dài bảy tám năm, thế quân khởi nghĩa như chẻ tre, lần lượt chiếm được năm châu.

Thủ lĩnh quân khởi nghĩa là một nam nhân tầm hai mươi tuổi, nghe nói y cũng xuất thân là nô ɭệ, ba năm trước y đã một trận thành danh tại Y Châu, chém chết Thuỵ Vương dẫn vạn quân quân đàn áp cuộc nổi loạn.

Ai cũng nhớ rõ ngày hôm đó.

Mặt Nguyên Tử Triều đầy máu tươi, cởi chiếc khăn đang quấn cổ mình, rút kiếm chỉ vào hình xăm, nói từng chữ: “Ta, Nguyên Tử Triều, tuyệt không xoá đi nô ấn này, ta muốn thiên hạ bá tánh thấy tuy ta mang theo nô ấn nhưng không có kẻ nào có thể nô dịch ta!”

Lời này như hòn đá làm cả hồ dậy sóng, Nguyên Tử Triều trở thành thủ lĩnh được vạn người ủng hộ, dẫn quân khởi nghĩa một đường đánh đến kinh thành.

“Đại ca, mới nhận được mật báo từ trong thành, gã hoàng đế điên kia đã chém chết thái tử rồi thắt cổ tự vẫn trong nội điện.” Tìm khắp nơi vẫn không thấy Nguyên Tử Triều làm tướng lĩnh hơi hoảng, Mạnh Dụ leo đến đỉnh núi, quả nhiên thấy y ngồi ở đó.

Nghĩ đến có người muốn làm ngư ông đắc lợi, lợi dụng bọn họ để đoạt quyền, Mạnh Dụ lại oán hận mắng: “Cứ tưởng hoàng tộc Triệu thị đã chết hết, ai ngờ lòi đâu ra thế tử Thuỵ Vương vào cung ngay trong đêm, đoạt ngọc tỷ, tự phong mình là đại nguyên soái, cho quân truyền tin bắt chúng ta phải chọn giữa chiêu hàng và bị diệt, trả lời hắn trước bình minh!”

Nói xong vẫn không thấy Nguyên Tử Triều có phản ứng gì, hắn vỗ vai y: “Đại ca, huynh quyết định đánh hay không đánh?”

Nguyên Tử Triều rót một ngụm rượu mạnh vào miệng, tiếng gió gào thét bên tai, y nhìn kinh thành dưới chân, khói lửa đầy trời như một l*иg gỗ đang bốc cháy.

Những người bị vây trong l*иg gỗ đó, thoát ra sẽ chết, không thoát được cũng sẽ chết.

“A Dụ, để ta kể đệ nghe một chuyện xưa, còn vài canh giờ nữa mới đến bình minh.”