Chương 8: Khôi phục ký ức

Vô số ký ức bắt đầu hiện ra trong đầu Lê Văn Vân.

Xuất thân của Lê Văn Vân không phải là ở Giang Thành, mà là ở thành phố Lâm Hải, là cậu Lê nhà họ Lê của thành phố Lâm Hải.

Nhà họ Lê cũng coi như giàu có, nhưng nhà Lê Văn Vân chỉ được coi là nhánh phụ của dòng họ này, nhưng so với phần lớn mọi người mà nói, nhà họ coi như cũng giàu có.

Khi anh mười tám tuổi, anh gặp được một ông lão, Lê Văn Vân trẻ tuổi bị lừa trở thành một thành viên của Người Gác Đêm, ngu ngơ ở Người Gác Đêm đến sáu năm trời!

Trong thời gian đó, anh đã bộc lộ thiên phú võ học xuất sắc, trong một năm đã lập được chiến công hạng nhất. Năm thứ ba trở thành Người Gác Đêm, anh đã giành được huân chương “Tinh Diệu” tối cao vinh dự nhất của Người Gác Đêm. Hơn nữa, anh thuận lợi trở thành Người Gác Đêm số 0, cũng có người gọi anh là Thần Chết, bởi vì khi anh chấp hành nhiệm vụ đều luôn sát phạt quyết đoán!

Ba năm trước đây, anh và Người Gác Đêm số 2 và số 7 nhận được nhiệm vụ bí mật, đi tới Giang Thành.

Kết quả là bị phục kích của kẻ thù, số 7 chết ngay tại chỗ, trong trận chiến đấu quyết liệt, anh và số 2 bị tách ra.

Lê Văn Vân mang theo vật phẩm nhiệm vụ cố thoát ra từ trong bể máu, nhưng không chạy được bao lâu đã không chịu được mà ngất đi.

Khi tỉnh dậy lần nữa, anh đã nằm trong bệnh viện, là bố Nguyễn Vũ Đồng cứu anh.

Sau đó bố Nguyễn Vũ Đồng đối xử với anh rất tốt.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ vì bố Nguyễn Vũ Đồng phát hiện ra thứ gì đó trên người anh, cảm thấy Lê Văn Vân là một nhân vật lớn, sau đó mới có chuyện ông ấy ép Nguyễn Vũ Đồng gả cho Lê Văn Vân.

Mà làm Người Gác Đêm số 0, trong sáu năm qua, Lê Văn Vân đã tích lũy được không biết bao nhiêu tài sản trong nước và ngoài nước, tấm thẻ kim cương một tỷ hai kia chỉ là một góc nhỏ của tảng băng mà thôi!

Bên tai, giọng nói dịu dàng vẫn vang vọng như cũ.

“Anh có nhớ không? Anh đã từng là một người mà khiến cả thế giới vừa nghe tên đã sợ mất mật, là sứ giả ánh sáng của Người Gác Đêm, những nhóm người núp trong bóng tối vừa nghe đến tên của anh đã sợ hãi vãi ra quần. Anh là Người Gác Đêm số 0, là thánh chủ của thành Tội Ác, trên tay anh nhuốm đầy máu tươi, nhưng anh cũng đã cứu vớt cơ man sinh mệnh…”

Vô số cảnh tượng, vô số ký ức, từ từ hiện ra trong đầu anh.

Không biết qua bao lâu, anh từ mở mắt, đập vào mắt là một khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu.

Phạm Nhược Tuyết ngồi trên ghế, nhìn thấy Lê Văn Vân mở mắt, khóe môi nở một nụ cười lạnh.

“Thế nào, thế nào rồi?” Lúc này, cô gái tóc ngắn kia vội nhảy đến hỏi.

Lê Văn Vân hơi mỉm cười nhìn cô ấy, ngồi dậy, đưa tay xoa đầu cô ấy nói: “Ừ, nhớ ra rồi, ba năm không gặp Tiểu U của chúng ta càng ngày càng xinh đẹp.”

“Anh đã nhớ ra tôi rồi?” Giọng điệu cô gái tóc ngắn trở nên hưng phấn.

Đúng vậy, Lê Văn Vân nhớ ra rồi! Cô gái trước mặt tên là Lý Tiểu U. Là do Lê Văn Vân tự mình đưa cô ấy về Người Gác Đêm.

Đó là lần đầu tiên Lê Văn Vân làm nhiệm vụ. Vào chín năm trước, bố mẹ Lý Tiểu U đã qua đời hết, Lê Văn Vân dẫn cô ấy mới mười hai tuổi về Người Gác Đêm.

Nói đến đây, Lê Văn Vân thở ra một hơi, nhìn về phía Phạm Nhược Tuyết nói: “Cảm ơn Bác sĩ Phạm!”

Phạm Nhược Tuyết hừ lạnh một tiếng, nói: “Cảm ơn? Không ngờ rằng miệng anh lại sẽ nói ra chữ này đó.”

“Con người luôn thay đổi mà.” Lê Văn Vân cười, sau đó trầm ngâm một chút hỏi: “Vậy ông cụ, bà cụ có khỏe không?”

“Thân thể họ vẫn khỏe mạnh lắm đó.” Lý Tiểu U cười ha hả nói, để lộ đôi má lúm đồng tiền nho nhỏ, vẻ mặt cô ấy hưng phấn nói: “Bây giờ anh đã nhớ lại, vậy nhiệm vụ lần này của chúng ta hẳn sẽ đơn giản hơn rất nhiều.”

Lê Văn Vân trầm ngâm một chút nói: “Nhiệm vụ lần này của mọi người là gì?”

“Người của Hồng Nguyệt.” Phạm Nhược Tuyết bình tĩnh nói: “Đã thiệt hại ba người.”

Ánh mắt Lê Văn Vân rét lạnh!

Nếu cả nhà Nguyễn Vũ Đồng nhìn thấy ánh mắt này của Lê Văn Vân, đoán chừng sẽ không thể tin nổi!



Trong ba năm nay, Lê Văn Vân đều mang dáng vẻ vâng vâng dạ dạ chịu thương chịu khó, bọn họ cảm thấy Lê Văn Vân là một người thành thật.

Nhưng Lê Văn Vân bây giờ vừa nghe được hai chữ “Hồng Nguyệt”, trong ánh mắt chứa sát ý vô tận! Là sát ý nồng đậm không thể che lấp!

“Tìm được số 2 rồi sao?” Lê Văn Vân hỏi lại lần nữa.

“Bây giờ vẫn chưa tìm được, cả thi thể số 7 cũng không tìm được.” Phạm Nhược Tuyết nói.

“Mục tiêu lần này của Hồng Nguyệt là…”

“Reng reng reng…”

Vào ngay lúc này, di động Lê Văn Vân bỗng nhiên vang lên, anh vừa lấy di động ra đã thấy Đặng Hân Hân gọi đến, anh nhìn Phạm Nhược Tuyết và Lý Tiểu U, sau đó nhận cuộc gọi, nói: “Alo, Giám đốc Đặng.”

“Bây giờ anh đang ở đâu, tôi tan làm rồi, anh đã đồng ý với tôi giả làm bạn trai tôi đến dự tiệc tối chung với tôi. Anh gửi địa chỉ cho tôi, bây giờ tôi sẽ lái xe đến đón anh.” Đặng Hân Hân ở bên kia điện thoại, nói.

Lê Văn Vân kinh ngạc, hắn nhìn thoáng qua thời gian, vậy mà đã năm giờ rưỡi chiều rồi, không ngờ anh đã ngủ suốt một buổi chiều.

“Tôi ở cư xá Hoa Viên, cô lái xe đến đây là được, rồi gọi cho tôi, tôi sẽ đứng chờ ngoài cửa.” Lê Văn Vân nói.

“Được, mười phút sau gặp nhé!” Đặng Hân Hân nói xong thì cúp điện thoại.

“Lát nữa tôi có việc phải ra ngoài một chuyến. Hai người cho tôi chìa khóa đi, bây giờ tôi không có chỗ ở, buổi tối về ở với hai người là được.” Lê Văn Vân ho khan một tiếng, mới nói.

Phạm Nhược Tuyết hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Lê Văn Vân, xoay người đi vào phòng ngủ.

Ánh mắt Lý Tiểu U sáng lên, vội vàng đi tìm một cái chìa khóa đưa cho Lê Văn Vân nói: “Đây là chìa khóa!”

“Đúng rồi, mục tiêu lần này của Hồng Nguyệt là ai?” Lê Văn Vân hỏi.

“Con gái của nhà giàu số một Giang Thành, Đỗ Tịch Tịch!” Lý Tiểu U nói.

Lê Văn Vân trầm ngâm hỏi: “Các người đã có kế hoạch gì rồi.”

“Không nói cụ thể trong chốc lát được, anh ra ngoài làm việc của mình trước đi, sau khi trở về chúng tôi sẽ nói tỉ mỉ cho anh!” Lý Tiểu U nói.

Lê Văn Vân không hỏi nhiều, gật đầu, đi ra ngoài cửa!

Chờ đến khi Lê Văn Vân đóng cửa lại, Lý Tiểu U mới cười khổ một tiếng nói: “Bác sĩ Phạm, cô nói xem anh ấy sẽ đồng ý kế hoạch của chúng ta sao? Dù sao anh ấy mới vừa ly hôn…”

“Anh ta không đồng ý cũng phải đồng ý.” Phạm Nhược Tuyết đẩy cửa ra, nói với vẻ thờ ơ.



Đương nhiên Lê Văn Vân không biết kế hoạch của bọn họ là gì, anh đứng trước cổng cư xá, rất nhanh đã có một chiếc xe hơi màu đỏ bóng loáng đổ lại, cửa xe hạ xuống, Đặng Hân Hân gọi Lê Văn Vân: “Lên xe đi!”

Lên xe, Lê Văn Vân hỏi: “Đây là bữa tiệc gì vậy?”

“Là một bữa tiệc tụ tập những người trẻ tuổi ở Giang Thành, do nhà giàu số một Giang Thành tổ chức. Phần lớn người trong giới nhà giàu của Giang Thành đều xuất hiện.” Đặng Hân Hân bĩu môi nói: “Ngân hàng cử tôi đi, thật ra tôi không thích kiểu xã giao này, những cậu ấm đó thật sự rất…”

Nói tới đây, cô cười khổ một tiếng nói: “Cho nên… Chỉ có thể uất ức anh rồi!”

“Việc nhỏ thôi.” Lê Văn Vân sờ mũi nói.

Đúng thật, Đặng Hân Hân lớn lên xinh đẹp, lại còn độc thân, còn là người có bản lĩnh, người theo đuổi cô tất nhiên không phải ít.

Đặng Hân Hân nhìn thoáng qua cách ăn mặc của Lê Văn Vân, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không có mặt mũi nói, khởi động xe.

Nửa giờ sau, khách sạn Vạn Hào Giang Thành!



Đây chính là khách sạn tốt nhất Giang Thành, nghe nói chi phí một người tiêu xài phải từ hơn ba nghìn trở lên. Lúc trước, khi Lê Văn Vân còn làm việc ở công trường, anh đã nghĩ một ngày nào đó sẽ dẫn cả nhà Nguyễn Vũ Đồng đến nơi này ăn bữa cơm, thế thì có lẽ cả nhà Nguyễn Vũ Đồng sẽ không coi thường anh nữa nhỉ!

Đương nhiên, đối với anh bây giờ mà nói, không sao cả, kiến thức của anh rất phù hợp với nhiều trường hợp.

Đỗ xe xong, Lê Văn Vân và Đặng Hân Hân bước xuống dưới, Đặng Hân Hân rất tự nhiên nắm lấy tay anh.

“Anh tới gần một chút.” Mặt Đặng Hân Hân hơi đỏ lên nói: “Nếu không người khác sẽ không tin chúng ta là một đôi.”

Lê Văn Vân cứng họng, đành phải đến gần hơn, hai người tay trong tay đi vào khách sạn.

Vừa đến cửa, một giọng nói vang lên: “Giám đốc Đặng!”

Lê Văn Vân theo tiếng nhìn qua, hơi nhíu mày lại.

Đứng cách đó không xa, có ba người đi về phía anh.

Hai người trong đó anh đều quen, Nguyễn Vũ Đồng và cả… Cao Phái!

Anh không ngờ vậy mà Nguyễn Vũ Đồng và Cao Phái đều tham dự tiệc rượu này.

Lúc này trên người Nguyễn Vũ Đồng mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, khi nhìn thấy Lê Văn Vân, cô ta cũng hơi ngây người, cô ta lên tiếng, hỏi: “Lê Văn Vân? Anh tới đây làm gì?”

Lê Văn Vân nhìn cô ta với Cao Phái, không có trả lời.

Mà bên cạnh Cao Phái còn một người trẻ tuổi có mái tóc màu xám. Ánh mắt người đó tối đi, nhìn Lê Văn Vân nói: “Giám đốc Đặng, anh ta là ai?”

Đặng Hân Hân hơi mỉm cười nói: “Giới thiệu một chút, bạn trai của tôi, Lê Văn Vân!”

Nói rồi, cô mỉm cười nhìn về phía Cao Phái, nói: “Cao Phái, chắc anh quen nhỉ, vị này là Trần Nghị, cậu hai của tập đoàn Trần Thị.”

Vừa dứt lời, ba người đối diện đều dại ra, Cao Phái đánh giá Lê Văn Vân từ đầu đến chân, rồi nói: “Khẩu vị của Giám đốc Đặng… có hơi độc đáo đó, người anh em của tôi theo đuổi cô hai năm, cô cứ sống chết không chịu, vậy mà tìm một người làm bạn trai, lại là người vừa mới ly hôn…”

“Nhưng Lê Văn Vân chỉ là một tên dọn gạch ở công trường, Giám đốc Đặng cô vừa xinh đẹp vừa có năng lực như vậy, ánh mắt không thể nào thấp như vậy chứ.” Nguyễn Vũ Đồng mở miệng nói.

Đặng Hân Hân hơi mỉm cười nói: “Tôi cảm thấy Lê Văn Vân rất tốt mà!”

“Tôi không tin, Hân Hân, nhất định là cô muốn làm cho tôi hết hy vọng.” Nói rồi, anh ta khinh thường nhìn thoáng qua Lê Văn Vân nói: “Anh ta là người cô thuê trên mạng đúng chứ.”

“Cô muốn thuê cũng phải chỉnh trang vẻ bề ngoài tốt chút chứ, cách ăn mặc của người này, chờ lát nữa đi vào tiệc rượu thì sẽ khiến cho cô mất mặt.” Trần Nghị nói, rồi nhìn về phía Lê Văn Vân: “Cách Hân Hân xa ra đi!”

Vẻ mặt Đặng Hân Hân hơi đổi, dường như bởi vì bị vạch trần, nên kéo chặt tay Lê Văn Vân theo bản năng.

Lê Văn Vân ngẩng đầu nhìn ba người Cao Phái, ôm vòng eo Đặng Hân Hân nói: “Chúng ta đi vào thôi!”

Đặng Hân Hân hơi sửng sốt, sau đó gật đầu, hai người xoay người đi vào bên trong khách sạn.

“Cái thằng oắt này!” Trên mặt Trần Nghị lóe lên vẻ tức giận!

“Yên tâm đi!” Cao Phái mỉm cười nói: “Thằng oắt này chỉ là một thằng nhà quê, Đặng Hân Hân sẽ không nhìn trúng loại người như anh ta đâu.”

“Mọi người có vẻ như rất hiểu anh ta?” Trần Nghị kinh ngạc hỏi.

“Anh ta là chồng cũ của tôi, một công nhân vác gạch ở công trường, chỉ là một tên bỏ đi mà thôi.” Nguyễn Vũ Đồng nhìn theo bóng dáng Lê Văn Vân, vẻ mặt đầy chán ghét, đồng thời còn có một cảm giác khó chịu kỳ lạ.

Đúng vậy, món đồ chơi ba năm qua luôn khăng khăng đối xử tốt với cô ta, bây giờ lại như bị người khác giành mất, cô ta rất khó chịu.

Ánh mắt vừa rồi Lê Văn Vân nhìn cô ta khiến cô ta rất khó chịu!

“Anh ta là thằng phế vật mà hai người vừa nói?” Trần Nhị kinh ngạc, ngay sau đó trên mặt anh ta lộ ra nụ cười lạnh, nói: “Một lát nữa tôi sẽ làm bẽ mặt anh ta trong tiệc rượu”