Chương 32: Miễn Phí Đúng Không?

Editor: Kingofbattle.

Nhớ rõ lần trước tới đây, thời gian tự do là 2 tiếng, lần này chỉ có nửa tiếng, là bởi vì mình không còn là người mới lên đảo?

Lý Đằng chỉ cấp 2 điểm dùng để mua thức ăn.

Đương nhiên, hiện tại trong tài khoản của hắn cũng chỉ có 2 điểm tích lũy.

Các loại ký sổ, quá nguy hiểm, Lý Đằng cũng không phải là người thích tiêu xài ngoài định mức.

Lần trước dùng 5 điểm tích lũy mua một bát mì xào khô, một bát cháo, một cái bánh bao, ba cái màn thầu cộng thêm một ít dưa muối.

Giá mì xào khô là 2 điểm tích lũy, bát cháo là một điểm tích lũy, bánh bao cũng một điểm tích lũy, ba cái màn thầu chỉ tốn 1 điểm tích lũy, cuộn dưa muối nhỏ là tặng thêm, mỗi lần dùng một điểm tích lũy, liền tặng thêm 3 cọng dưa muối, lần trước Lý Đằng dùng tất cả 5 điểm, cho nên được tặng hơn 10 cọng dưa muối.

Sau nhiều lần tính toán chi phí, Lý Đằng xài 2 điểm mua sáu cái màn thầu, được tặng 6 cọng dưa muối.

Về phần bát cháo......Nói không chừng sẽ có cà phê uống miễn phí, cho nên mặt này có thể giảm bớt.

Mỗi cái màn thầu ăn chung với sợi dưa muối, cực kỳ ngon miệng.

Quả thực là mỹ vị nhân giân.

Sau khi tiêu hoá toàn bộ thức ăn, Lý Đằng vẫn chưa đã giền.

Nhưng hắn là một người biết kiềm chế, bắt buộc chính mình rời khỏi nhà hàng, bước ra ngoài đường phố.

Mở thiết bị kết nối, kiểm tra một phen.

Số dư bên trong tài khoản đã thành số 0.

Không có nhiệm vụ người mới, thoạt nhìn vận khí của hắn quá đen đủi.

Đi vào tiệm bán quần áo, bên trong có bán đủ loại quần áo chống rét.

Đáng tiếc, cái áo rẻ nhất cũng tốn 20 điểm.

Bên trong còn có áo mưa và ủng, mua một bộ tốn ít nhất mười điểm.

Được rồi, không thể mua chịu, tiếp tục chống cự vậy.

Lúc đi vào chỗ tắm công cộng, Lý Đằng nhìn vào bên trong nhưng không có bước vào.

Không cần phải tắm rửa.

Không chừng ngày nào đó trên chóp đá lại có mưa, đến lúc đó mượn nước mưa tắm cho đã?

Dường như hiện tại trên người có chút hôi hám.

Nhưng mà người khác khó chịu chứ chẳng phải mình.

Lại kiểm tra thiết bị kết nối.

Chẳng có gì mới.



Lý Đằng chui vào bên trong bảo tàng tượng sáp.

Hơn nửa đêm bước vào bảo tàng tượng sáp, cảm giác có chút đáng sợ.

Nhưng hắn vẫn muốn vào xem một chút.

Bên trong so với lần trước, dường như có thêm người, nhưng Lý Đằng không nhớ quá rõ ràng.

Quách Chí Bằng cũng không nằm trong bảo tàng tượng sáp này, cái toà này chỉ chứa người chết trong phim tai nạn.

Trở lại đường phố bên ngoài, Lý Đằng đi một chuyến tới nhà vệ sinh.

Sau khi rời nhà xí, đã có kinh nghiệm lần trước, Lý Đằng dễ dàng tìm thấy cột mốc chỉ đường tới trường quay, đường đến cũng giống lần trước.

Hơn nữa địa điểm tập hợp các diễn viên cũng giống nhau, vẫn là ngoài cửa quán cà phê kia.

Lúc Lý Đằng bước tới đây, đồng hồ chỉ mới 22h43.

Bên ngoài quán cafe không có một bóng người.

Chỉ có hai gã nhân viên trường quay lạnh mặt đứng ở cạnh cửa quán cafe.

Lý Đằng chay như bay đến cạnh máy pha cà phê, cầm lấy ly chuẩn bị rót.

"Không tốn điểm tích lũy chứ?" Lý Đằng hỏi nhân viên công tác một tiếng, để tránh rơi vào cạm bẫy tiêu xài của bọn họ.

Nhân viên công tác không nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu.

Lúc này Lý Đằng mới bưng tách cà phê tới bên cạnh bàn, sau đó hắn phát hiện ra chuyện bất ngờ, trên mặt bàn lại có ba đĩa đồ tráng miệng!

Một đĩa khoai tây chiên, một đĩa bánh quy ngọt, còn có đĩa hạt điều.

"Thứ này cũng miễn phí sao?" Lý Đằng vội vàng hỏi nhân viên công tác.

Nhân viên công tác lại gật đầu.

"Mẹ nó! Nhất định là lần trước mình đã tới chậm, kết quả chỉ có cà phê uống, đồ tráng miệng đều bị đám điểu nhân kia ăn hết sạch rồi! Xem ra về sau mỗi khi tới trường quay đều phải tranh thủ."

(điểu nhân: danh từ mắng chửi người)

Lý Đằng vừa nói thầm lấy, vừa thò tay bốc toàn bộ khoai tây chiên vào bàn tay, dùng tốc độ gió cuốn mây tan càn quét tất cả thức ăn vào trong bụng.

Sau đó là cái đĩa bánh quy.

Có thể là Lý Đằng bỏ vào mồm quá nhanh, mặt khác bánh quy rất khô, hơn nữa Lý Đằng tiến vào thành phố điện ảnh cũng chưa uống nước, không để ý liền bị nghẹn.

Rất nhiều bánh quy đều nằm trong cổ họng của hắn, không có nước bôi trơn, cũng không phun ra nổi.

Lý Đằng đang muốn uống một ngụm cà phê để nuốt xuống, nhưng mà cà phê nóng hổi, căn bản không thể đổ vào.

Bà mẹ nó! Không chết trên chóp đá, diễn xuất cũng không chết, chẳng lẽ lại bị chết nghẹn?



"Cứu mạng!" Lý Đằng cũng hết cách, chỉ đành há to mồm chỉ vào cổ họng của mình, kêu nhân viên công tác giúp đỡ.

Nhân viên công tác phát hiện ra tình huống khẩn cấp, vội vàng đi vào quán cafe lấy nước lạnh giúp cho Lý Đằng.

Đúng vào lúc này, Lý Đằng nghe được gần đó truyền đến tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, là gã bốn mắt đang đi tới từ phố đối diện.

Rất có thể nguyên nhân bởi vì bốn mắt nên thị lực khá tốt, còn chưa tới cạnh bàn, gã bốn mắt liền phát hiện ba cái đĩa trên bàn, trong đó còn có một đĩa hạt điều còn nguyên, hắn vội vàng bước nhanh hơn.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lý Đằng cũng không quan tâm mình có chết nghẹn hay không, thừa dịp gã bốn mắt còn chưa tới kịp, vội vàng bưng lấy đĩa hạt điều, rót tất cả vào trong túi của mình, sau đó đặt đĩa trở về trên mặt bàn.

"Chậc chậc chậc......Anh làm gì đó?" Gã bốn mắt phát hiện mình đã tới chậm một bước, trên bàn chỉ còn lại ba cái đĩa không, tâm tình rất khó chịu trừng mắt nhìn Lý Đằng.

Lý Đằng chẳng thèm liếc hắn một cái, lại xông về trước cửa quán cafe, nhân viên công tác vừa khéo bưng tách nước lạnh đi ra.

Lý Đằng vội vàng cầm lấy uống một hớp, cuối cùng mới nuốt trôi đống bánh quay xuống bao tử.

"Nước này cũng không cần trả phí đúng không?" Lý Đằng nhớ ra cái gì đó, lại hỏi hướng nhân viên công tác.

Nhân viên công tác nhẹ gật đầu, lạnh lùng trở về vị trí cũ.

Lý Đằng cầm cái tách rỗng trở về bàn, sau đó rót thêm một tách cà phê để cho nguội.

"Đồ tráng miệng trong khay là chuẩn bị cho mọi người? Anh cố tình muốn độc chiếm một mình? Lấy đồ ăn trong túi ra đây, chia cho tôi một nửa, tôi sẽ không nói chuyện này ra ngoài." Gã bốn mắt nhắc nhở Lý Đằng vài câu.

Lần trước gã bốn mắt tới đây, trên mặt bàn cũng không có đồ tráng miệng, hắn cũng không nghĩ tới lần này có đồ ăn.

Kết quả trơ mắt nhìn Lý Đằng độc chiếm toàn bộ số đồ ăn.

Lý Đằng thò tay vào trong túi, cầm lấy một nửa số hạt điều trên tay.

Gã bốn mắt vô thức giơ tay.

Lý Đằng không có cho hắn, mà là nhét toàn bộ vào trong miệng của mình, tiếp đó nhai nhóp nhép trước miệng gã bốn mắt.

"Tố chất này......Chậc chậc......Tôi phải nói gì đây?" Gã bốn mắt nuốt một ngụm nước miếng, lắc đầu, đứng dậy bước tới máy pha cà phê.

Sau khi trở về bàn, gã bốn mắt nhìn ba cái đĩa trống không trên bàn, trong lòng vẫn có chút khó chịu, vì vậy cầm lấy cái đĩa không đi đến chỗ nhân viên công tác, kể lại chuyện Lý Đằng ăn một mình cho nhân viên công tác, hy vọng nhân viên công tác có thể bổ sung thêm đồ ăn.

Nhân viên công tác lắc đầu cự tuyệt thỉnh cầu của gã bốn mắt.

Thoạt nhìn đồ tráng miệng không giống với cà phê, không thể ăn miễn phí.

Gã bốn mắt ủ rủ trở lại bàn, rất khó chịu mà trừng mắt liếc Lý Đằng.

Lý Đằng cũng ngó lại hắn, sau đó cầm một núm hạt điều bỏ vào mồm.

Đúng vào lúc này, từ xa truyền tới tiếng bước chân, gã bốn mắt giống như nhìn thấy quân tiếp viện đến, vội vàng quay đầu muốn tố cáo tội ác của Lý Đằng.

Nhưng sau khi nhìn thấy người đến là Cao Phi, hắn liền xì hơi như bong bóng.

"Người anh em, chào buổi tối!" Cao Phi vừa nhìn thấy Lý Đằng, bước nhanh đi tới chỗ Lý Đằng chào hỏi, sau đó ngồi xuống cạnh Lý Đằng.

"Tôi đã tới chậm một bước, ba đĩa đồ tráng miệng đều bị hắn ăn hết sạch, tôi chỉ cướp được mấy quả hạt điều, cho người anh em một nửa." Lý Đằng móc ra vài quả hạt điều cho Cao Phi.