Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 123: Gió nổi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Ninh đi vào sâu trong cung điện, ủng dài dưới chân dẫm lên thảm lông dê màu đỏ tươi.

Nguyên Chiêu giương mắt nhìn thấy hắn ta đến liền cầm một quyển da cừu trên bàn lên, gọi hắn ta: “Thế tử, sang đây xem. Thế mà Hoàng đế Ung triều lại muốn tìm con thừa tự thật. Y không sinh được con sao?”

Giang Ninh đi qua, đặt một tay lên vai hành lễ đâu ra đấy: “Bái kiến Vương thượng.”

Nguyên Chiêu vẫy tay: “Không cần đa lễ, đã bảo ngươi không cần quá đa lễ rồi mà. Ngươi không thấy bọn họ gặp ta, ngay cả eo cũng chẳng muốn cong sao?”

Giang Ninh không nói lời nào, Nguyên Chiêu hỏi hắn ta: Đang hỏi ngươi đó, không phải ngươi từng ở trong Long Tương Doanh sao? Hoàng đế Đại Ung thật sự không thể sinh sao?”

Giang Ninh nói: “Không biết.”

Nguyên Chiêu uể oải: “Biết ngay ngươi sẽ không chịu nói cái gì mà.” Cậu ta ngã xuống tựa lên nệm da dê, vừa vuốt ve lông dê mềm mại vừa hững hờ hỏi hắn ta: “Nhϊếp Chính Vương đang làm gì.”

Nguyên Chiêu nói: “Bàn chuyện quốc gia với Thái hậu.”

Nguyên Chiêu nói: “Ha ha, hôm nay Thái hậu lại rảnh sao? Không uống rượu với nam sủng của bà ta à?”

Giang Ninh nói đâu ra đấy: “Vu sư đang cầu phúc.”

Nguyên Chiêu cười ha ha, nói với hắn ta: “Ta cũng không nói nam sủng của bà ta là ai, ngươi lại biết là Vu sư sao? Sao ngươi biết người ta nói không phải cha ngươi?” Cậu ta trào phúng nói.

Giang Ninh tiếp tục trầm mặc. Nguyên Chiêu thấy hắn ta không nói lời nào, cảm thấy có chút chán, liền tiến tới hỏi: “Chúng ta cũng uống rượu đi.”

Giang Ninh nói: “Buổi chiều còn phải lên triều.”

Nguyên Chiêu cười ha ha: “Lên triều đâu có liên quan gì đến ta? Có lẽ bọn họ sẽ bày một con rối ở trên đó coi như ta là được! Cha ngươi bảo ngươi đến xem ta, không phải cũng sợ ta gây tai hoạ thêm phiền phức cho ông ta sao?”

Cậu ta lười biếng nói: “Đi thôi, chúng ta đi chơi xúc cúc. Dù sao ai nấy cũng đều coi ta là trẻ con, trẻ con thì phải chơi cho vui chứ.”

Cậu ta đứng dậy ra ngoài. Hôm trước mới có tuyết rơi, trong sân toàn là tuyết. Cậu ta gọi một đám hầu nô tới chơi xúc cúc trong sân.

Sau đó ai chơi thắng được Giang Ninh? Bóng vừa đến chân hắn ta cứ như bị dính trên đó vậy.

Nguyên Chiêu ở một bên nhìn hắn ta đá giỏi liền bảo những người khác dừng lại: “Giang Ninh, ngươi qua đây đá cho ta xem. Ta không cho phép thì ngươi không được ngừng, để ta xem ngươi có thể đá được mấy quả không rơi xuống đất.”

Giang Ninh mặt không biểu cảm, một tay quăng bóng da lên, mũi chân hất đều bốp bốp bốp. Chỉ thấy đôi chân dài của hắn ta thảnh thơi đá bóng, đám người đứng bên cạnh đếm số thay hắn ta: “110, 111, 112…”, không lâu sau đã đếm tới hơn ngàn, vậy mà cứ như còn có thể kéo dài đến mãi mãi. Nguyên Chiêu ranh mãnh, bỗng nhiên cầm dây giật một con thoi bay về phía quả bóng da kia.

Chỉ thấy quả bóng da bị đυ.ng bay thẳng về phía tường, lại bắn ngược về. Nguyên Chiêu cười ha ha, Giang Ninh sải đôi chân dài ra bước nhanh mấy cái, lại tiếp được quả bóng da dê kia một cách thần kỳ. Bốp, bốp, bốp lại trở về tiết tấu thong thả kia.

Đám hầu nô reo hò vỗ tay, đinh tai nhức óc. Nguyên Chiêu có chút bất ngờ nhìn về phía Giang Ninh, đột nhiên lại có người ở phía sau gầm thét: “Sao ở đây ồn ào vậy?!”

Nguyên Chiêu quay đầu nhìn thấy mẫu thân mình – Hồ thái hậu đang nổi giận đùng đùng đứng dưới hiên. Bên cạnh bà ta là Vu sư tóc dài mặc trường bào màu trắng, trên người đeo trang sức bạc. Hắn ta đeo một cái mặt nạ màu bạc che cả khuôn mặt, chỉ đệ lộ một đôi mắt với hàng mi dài như nước mùa thu.

Đám hầu nô đều vội vàng quỳ xuống đất, chỉ có Giang Ninh vẫn còn đang tâng bóng bốp bốp bốp.

Hồ thái hậu lạnh lùng nói: “Vì sao Trường Quảng thế tử gặp ta không bái?”

Giang Ninh nói: “Vương lệnh cho ta đá không được dừng.”

Nguyên Chiêu khẽ giật mình: “Dừng lại đi!”

Lúc này Giang Ninh mới đè chặt bóng dưới mũi chân, đặt sang một bên, sau đó đặt tay lên vai quỳ một chân xuống hành lễ với Thái hậu.

Hồ thái hậu nhíu mày lại, chán ghét nói: “Quả nhiên là con trai nô tỳ, không biết cấp bậc lễ nghĩa, ti tiện hạ lưu. Trường Quảng Vương lệnh cho ngươi đến đọc sách với Vương, không phải để ngươi dụ dỗ Vương ham chơi không biết cố gắng! Người đâu!”

Mấy thị vệ ở một bên đi ra khom người nghe lệnh, Hồ thái hậu nói: “Đánh thế tử Trường Bình Vương mười trượng sống lưng! Đuổi về Vương phủ, nếu có lần sau sẽ không dễ dãi như thế đâu!”

Nguyên Chiêu hơi há miệng ra, nhưng vẫn không nói gì. Chỉ thấy mấy tên thị vệ thành thạo tiến lên kéo Giang Ninh, cởϊ áσ, đè hắn ta xuống đống tuyết. Một người cầm hình trượng vung xuống chát chát chát, mới mấy trượng mà đã rớm máu.

Trong đình viện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng hình trượng nặng nề đánh vào cơ thể. Mỗi một trượng đều như đánh vào mặt Nguyên Chiêu.

Đánh xong mười trượng, Giang Ninh quỳ gối trên nền tuyết tạ ơn Thái hậu phạt. Hồ thái hậu cười lạnh: “Cút về, con trai nô tỳ đừng làm ô uế đình viện của ta.”

Nguyên Chiêu nhìn thấy Giang Ninh quỳ ở nơi đó, trên lưng trần rắn chắc màu mật chằng chịt vết thương, máu me be bét. Tuyết rơi từ trên trời xuống cánh tay bả vai trần trụi của hắn ta, hắn ta lại như không cảm thấy đau nhức, cũng không thấy lạnh, càng không hề có phản ứng với lời lẽ sỉ nhục của Hồ thái hậu.

Hắn ta không nói một lời hành lễ đứng dậy, áo lông treo lủng lẳng trên hông, thân thể trần trụi cao lớn mạnh mẽ giống một ngọn núi trầm mặc. Tuy chỉ đứng yên một chỗ, nhưng khi đôi mắt màu băng lam nhìn về phía người ta lại như có áp lực vô hình.

Có vẻ Hồ thái hậu cũng bị sự lạnh lùng này của hắn ta dọa sợ, đột nhiên không nói gì, chỉ trợn trò mắt nhìn hắn ta đặt tay lên vai khom người hành lễ với Nguyên Chiêu rồi nhanh chân đi ra khỏi đình viện,

Hồ thái hậu đột nhiên cảm thấy mình như rơi vào thế yếu, nhưng bà ta vẫn quay đầu nhìn Nguyên Chiêu: “Trở về đọc sách đi, con trai nô tỳ không biết tiến lùi, dã tính khó thuần! Ngươi phải thể hiện ra uy phong của Vương, đừng để hắn ta đè đầu cưỡi cổ.”

Nguyên Chiêu chỉ im lặng nghe, Hồ thái hậu dạy dỗ một trận rồi mới quay người rời đi. Vu sư vẫn luôn trầm mặc khom người đứng ở sau lưng bà ta nửa bước, sau khi bà ta đi cũng theo sát. Trang sức bạc vang lên đinh đang, áo bào màu trắng để lộ ra đôi chân trần trụi, trên mắt cá chân tựa như chạm ngọc đeo một cái vòng bạc rộng.

Nguyên Chiêu cắn chặt răng nhìn chằm chằm vòng bạc kia.

Giang Ninh trở lại Trường Quảng Vương phủ, dọa hầu đồng sợ đến mức vội vàng tìm đại phu đến xem. Không lâu sau Trường Quảng Vương cũng nghe lời mà đến, nhìn thấy vết thương của hắn ta thì áy náy nói: “Là ta hôm nay không đồng ý một điều chỉnh quân chức của bà ta, bà ta đang cố ý đánh ngươi cho ta xem, có đau không?”

Giang Ninh trầm mặc lắc đầu.

Trường Quảng Vương biết đứa con mình tìm về vẫn luôn ít nói, lại giỏi chịu khổ. Ông ta không còn cách nào đành nói mấy câu rồi thôi, sau đó tìm đại phu trị thương cho hắn ta rồi rời khỏi phòng.

Giang Ninh mặc áo lông, lại nghe thấy tiếng bồ câu vỗ cánh trên mái hiên ngoài cửa sổ. Hắn ta thấy bốn bề vắng lặng liền đứng dậy mở cửa sổ ra, một con bồ câu màu xám bay vào. Giang Ninh cởi ống trúc dưới chân bồ câu xuống rồi thả nó đi.

Sau đó chậm rãi mở cuộn giấy ra, cụp mắt nhìn một hồi. Hắn ta xấp nước cuộn giấy nhét vào trong miệng nhai mấy cái nuốt xuống, lại đưa tay chậm rãi vuốt ve bội kiếm, không nói một lời.

Trong cung Đại Nhạn, trên chiếc giường mềm mại rộng rãi.

Hồ thái hậu tựa vào trong lòng Vu sư, quần áo không chỉnh tề, trên mặt còn đỏ ửng: “Hôm nay Uyển lang sao thế? Lại giày vò ta như vậy.”

Vu sư luồn tay vào trước vạt áo rộng rãi của bà ta, trang sức bạc trên cổ tay vang lên đinh đang. Hắn ta thấp giọng nói: “Hôm nay Thái hậu để ý đến thế tử Trường Quảng Vương kia thật lâu, có phải là nhớ tới Trường Quảng Vương lúc tuổi trẻ? Ta nghe nói thế tử Trường Quảng Vương có khuôn mặt giống Trường Quảng Vương lúc còn trẻ như đúc, bởi vậy sứ thần mới có thể nhận ra rồi đón hắn ta về.”

Hồ thái hậu bị bàn tay hắn ta chọc ghẹo đến mức cười khanh khách: “Sao, ăn dấm ư?”

Vu sư nói: “Trường Quảng Vương có dung mạo oai hùng, bây giờ lại có thêm một Thế tử, đương nhiên ta lo lắng Thái hậu sẽ vứt bỏ ta mà đi. Đến lúc đó ta mất đi sự che chở, chắc chắn Trường Quảng Vương sẽ gây khó dễ cho ta.”

Hồ thái hậu cười nói: “Cho nên Uyển lang càng phải hầu hạ ta cho tốt. Dung mạo Uyển lang như nữ, toàn thân như ngọc, đương nhiên không giống Trường Quảng Vương… ” Bà ta mỉm cười đưa tay tháo mặt nạ của Vu sư xuống, sau đó si mê sờ lên mặt mỹ nam tử kia: “Chừng nào Uyển lang còn đẹp thì sẽ không cần phải lo lắng ta thích người khác.”

Vu sư nói: “Ta nghe nói Thế tử Trường Quảng Vương từng ở trong Long Tương Doanh, Thái hậu không sợ người này là gian tế Đại Ung sao?”

Hồ thái hậu cười khanh khách nói: “Đại Ung muốn gì ở chúng ta? Vừa nghèo vừa vắng vẻ sao?”

Vu sư nói: “Trung Nguyên cẩm tú giang sơn, thế gian phồn hoa, đúng là khiến người ta mê say.”

Hồ thái hậu cười nói: “Uyển lang nhớ nhà sao?”

Vu sư nói: “Tiểu nhân phụng lệnh Luân Vương thúc tới hầu hạ Thái hậu, sao dám nghĩ?”

Hồ thái hậu đưa tay vạch áo bào trắng của Vu sư kia ra, mê say nhìn chằm chằm vào thân thể bóng loáng như ngọc: “Ta hiểu được hiếu tâm của Luân Vương thúc, đáng tiếc hôm nay chưa thể để ông ta toại nguyện. Trường Quảng Vương bây giờ càng già càng ngoan cố, ta thực sự cảm thấy hơi chút. Đợi đến lần sau sẽ tìm cách làm việc đó thay Luân Vương thúc đi.”

Vu sư nói: “Luân Vương thúc đương nhiên là nghe Thái hậu. Chỉ là bây giờ Vương thượng cũng đang lớn dần, Trường Quảng Vương nhiều ỷ việc Thái hậu hậu cung quản giáo Vương thượng nên mới lộng quyền, đúng là có chút bất kính với Thái hậu. Một chuyện nhỏ như vậy mà cũng không chịu nể mặt Thái hậu.”

Hồ thái hậu hừ lạnh một tiếng, lại đưa tay chỉ vuốt ve thân thể Vu sư không biết đang suy nghĩ cái gì. Một lát sau mới chậm rãi nói: “Uyển lang cần biết thân phận của mình, đừng châm ngòi quan hệ của ta và Trường Quảng Vương.”

Vu sư lại bình tĩnh nói: “Uyển lang chỉ một lòng vì Thái hậu. Nếu Thái hậu không tin thì cứ xé tim Uyển lang ra nhìn xem có phải là máu đào lòng son hay không. Uyển lang không dám châm ngòi, nhưng hôm nay ta nhìn Vương thượng có vẻ rất ưu ái Thế tử Trường Quảng Vương. Hôm nay Vương thái hậu đánh Thế tử kia chỉ sợ sẽ khiến mẹ con cách lòng, cũng không biết là ai đang mưu đồ đâu. Con trai nô tỳ kia lưu lạc làm nô nhiều năm bên ngoài, dã tính khó thuần, lại vô cùng ẩn nhẫn. Hắn ta chịu nhục hầu ở bên cạnh Vương thượng, cũng không biết có mục đích gì.”

Hồ thái hậu cả giận nói: “Lớn mật! Một luyến sủng mà cũng dám nghị luận quý nhân ư? Ngươi có biết nam sủng trước châm ngòi ta và Trường Quảng Vương bây giờ ở nơi nào không? Ta cho chó săn ăn rồi!”

Vu sư quỳ xuống, nhắm mắt vươn cổ ra cứ như đợi gϊếŧ. Quần áo nửa cởi để lộ da thịt như ngọc dưới ánh đèn, giống như một con cừu non đáng thương.

Hồ thái hậu đột nhiên không nỡ, liền đưa tay sờ môi đối phương nói: “Thôi, biết ngươi ghen, lần sau không được như vậy nữa — Nhưng phạt thì vẫn phải nên phạt, liền phạt ngươi… Khóa ở trên giường ta, lúc nào phục vụ ta hài lòng thì mới được xuống giường.”

===

Đại Ung, Chiêu Tín Hầu phủ.

Vân Trinh lấy thư của Giang Ninh khỏi chân bồ câu, mở ra nhìn một hồi rồi nhíu mày: “Hồ thái hậu có mỹ nam Vu sư mà Luân Vương thúc hiến, cả ngày trầm mê trong sắc đẹp. Bắc Tiết vương lớn dần, bắt đầu cách lòng với mẹ đẻ. Trường Quảng Vương và Hồ thái hậu cũng có chút chia rẽ.”

Vân Trinh thầm nghĩ không ngờ Giang Ninh lại được ưu ái ở bên cạnh Vương thượng. Bây giờ cái gì Giang Ninh cũng nói cho mình nghe, cũng không tin hắn ta sẽ còn bây giờ cái gì đều nói cùng mình nghe, hắn cũng không tin dạng này hắn sẽ còn giúp Trụ làm ác nữa. Ít nhất cho đến nay, tuy Giang Ninh viết thư lời ít mà ý nhiều, nhưng tin tức truyền ra ngoài lại gần như nhất trí với kiếp trước mình biết.

Hắn viết thư lệnh cho Giang Ninh cố gắng lấy được tín nhiệm của Bắc Tiết vương.

Nhưng nghĩ lại liền cảm thấy một mình Giang Ninh khó mà làm được. Hắn lại nâng bút viết thư dặn dò cho Chu Giáng, còn nghĩ đi nghĩ lại trong lòng một lần, cảm thấy không còn sai sót gì mới lại viết một phong thư gửi lão Lan.

Viết xong mấy phong thư, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Dù sao trong lòng cũng nặng nề tâm sự không yên, hắn liền ra khỏi phủ đi dự tiệc. Sau khi hết tết, hắn ở trong cung bị Hoàng Thượng sủng hạnh mấy ngày mới được ra ngoài hít thở không khí. Nhưng trong tết lại có không ít thiệp mời đưa đến Hầu phủ, bây giờ thân phận hắn đã khác, đương nhiên không thể thoái thác như trước nữa, có mấy nhà không tiện từ chối thì vẫn phải ra ngoài giao tiếp.

Hôm nay là Trung Dũng Bá – Tôn Đình Tây mời đi xem kịch và kiêm chúc thọ. Tôn Đình Tây là thuộc hạ mà Định Tương trưởng công chúa dẫn từ trong ổ sơn phỉ ra ngày xưa, dũng mãnh thiện chiến, có rất nhiều chiến công nên được phong thành Trung Dũng Bá. Ông ta có quan hệ thân thiết với Trưởng công chúa, hắn không thể không chuẩn bị quà cáp đến đó.

Trung Dũng Bá nghe tin xa giá của Chiêu Tín Hầu đến thì vội vàng chạy ra đỡ Vân Trinh xuống xe, cười nói: “Vậy mà hôm nay tiểu chủ nhân lại đích thân đến, lão nô vô cùng mừng rỡ! Nghe nói vài ngày trước tiểu chủ nhân bị cảm lạnh, bây giờ sao rồi?”

Vân Trinh cười nói: “Đã khỏe rồi, sao Tôn bá bá lại vất vả tự mình ra đón?”

Trung Dũng Bá lại thấp giọng nói: “Lão nô không mời Hà Tây quận vương, nhưng gã lại đến cùng Khánh Dương quận vương. Gã là con trai thân vương, lão nô không dám không tiếp, có điều lại không dễ sắp xếp vị trí. Nếu tiểu chủ nhân không vui thì cứ về trước đi, lần sau lão nô sẽ lại mở tiệc mời tiểu chủ nhân tới.”

Vân Trinh run lên, cười nói: “Hóa ra đã đóng cửa hối lối được một tháng rồi sao? Thời gian trôi qua nhanh quá.”

Trung Dũng Bá nói: “Phải, gã vẫn còn mặt dạn mày dày ra ngoài giao tiếp như trước đây, khiến người bên ngoài còn thấy xấu hổ thay

Vân Trinh không nhịn được cười: “Tôn bá bá cứ việc tổ chức mừng thọ, không cần phải lo lắng cho ta. Gã còn không thấy ngại thì sao ta phải sợ gã chứ? Nếu như ta rời đi mới là mất uy phong, huống chi hôm nay còn là ngày tốt lành của Tôn bá bá, không cần như thế.”

Trung Dũng Bá thấy hắn không thèm để ý mới yên lòng lại, liềm mỉm cười tự mình đưa hắn vào chỗ. Quả nhiên cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh Quận vương, Cơ Hoài Thịnh nhìn thấy hắn liền cười: “Phượng Cử tới.”

Vân Trinh nghe được chữ này thì hơi xấu hổ, lại nhìn thấy Cơ Hoài Tố ở một bên tiến lên vái chào thật sâu, nói: “Hôm đó ăn nói mạo phạm Hầu gia, mong Hầu gia rộng lượng tha thứ cho tiểu vương.”

Thật ra vô số tân khách đều đang len lén nhìn sang bên này, Vân Trinh cũng nở nụ cười giả tạo: “Ta đã quên rồi, Quận vương không cần như thế.”

Cơ Hoài Tố giương mắt nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu mới đi ra nhường chỗ cho hắn ngồi bên cạnh Cơ Hoài Thịnh. Gã lại ngồi xuống ghế dưới Vân Trinh, trên mặt nở nụ cười khiế tốn. Cơ Hoài Thịnh cũng chỉ có thể áy náy nói khẽ với hắn: “Hoài Tố nói muốn đích thân đến xin lỗi ngươi…”

Vân Trinh cười nói: “Không sao.”

Cơ Hoài Tố ở một bên nói: “Tửu lượng của ngươi không tốt, để ta cản rượu thay ngươi?”

Vân Trinh nâng tay áo che miệng nói khẽ với gã: “Ngươi lại muốn làm gì? Ngại Hoàng Thượng phạt ngươi không đủ?”

Cơ Hoài Tố nhẹ nhàng cười, cũng khẽ nói với hắn: “Hoài Tố nhận thua, nhưng dù sao vẫn phải diễn cùng ngươi đúng không? Ngươi không muốn biết Hoàng Thượng dạy dỗ ta như thế nào sao? Ngươi không sợ một ngày nào đó ta sẽ để lộ chân tướng liên lụy đến ngươi ư?”

Hai người ngồi cạnh nhau, trên mặt đều nở nụ cười, còn chụm đầu thì thà thì thầm, có vẻ quan hệ cũng không tệ. Mặc dù mọi người đều biết không thể chỉ nhìn mặt ngoài, nhưng Hà Gian quận vương đã thật sự chịu phạt, nếu là người bình thường thì đã phải không mai danh ẩn tích nửa năm rồi, vậy mà Hà Gian quận vương lại làm như không có gì xảy ra.

Giống như bị phạt không phải chuyện lớn, Hoàng Thượng lập Thanh Bình vương nuôi dưỡng trong cung cũng không phải chuyện lớn gì.

Phong độ như vậy khiến không ít người âm thầm bội phục.

Chỉ thấy Cơ Hoài Tố đứng dậy nhẹ nhàng cười nói: “Vừa rồi ta nhìn thấy bên kia có một gốc đào dị chủng vô cùng xinh đẹp, hay là Hầu gia theo ta cùng đi ngắm?” Vân Trinh âm thầm cắn răng, nhưng cũng biết mấy ngày nay vẫn chưa tiện hỏi rốt cuộc vì sao Cơ Băng Nguyên lại phạt Cơ Hoài Tố. Hắn sợ mình không cẩn thận nói lỡ miệng, bây giờ hắn không nắm chắc có thể che giấu được trước mặt Cơ Băng Nguyên, cho nên mới đứng lên đi ra hậu viên với gã. Quả nhiên thấy một vườn đào hồng, ngắm đào trong tuyết cũng là một chuyện lịch thiệp tao nhã.

Hai người bọn họ có thân phận tôn quý, đương nhiên không có ai dám tiến lên quấy rầy. Cơ Hoài Tố cùng hắn đi đến một chỗ rộng lớn vắng vẻ trong vườn mới nói: “Hôm đó Hoàng Thượng tìm ta, nói sau khi ngươi về cung đã bị sốt, là do tức giận quá độ. Y hỏi ta chọc giận ngươi thế nào.”

Vân Trinh thầm nghĩ quả nhiên là bởi vì bị bệnh, Cơ Hoài Tố dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn: “Ta cũng không dám nói thật, đành phải nói là ta thích ngươi, nhưng lại ăn nói lỗ mãng mạo phạm ngươi, cho nên ngươi mới giận dữ.”

Trên mặt Vân Trinh đầy vẻ một lời khó nói hết, Cơ Hoài Tố nói: “Hoàng Thượng chợt vạch trần, nói có phải ta thấy y đi đón ngươi hôm bữa tiệc của Tây Ninh Hầu không. Nói ta là ghen ghét, nói ta dám mơ ước đến Hoàng hậu.”

Vân Trinh đỏ mặt lên, Cơ Hoài Tố lại nói: “Vì thế ta mới biết Hoàng Thượng có thể vì ngươi mà làm đến mức độ này. Y đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức, còn lôi kéo An vương từ bao giờ.”

“Thánh thượng phạt ta, ta không dám oán hận, sau đó càng không dám thân cận ngươi. Hoàng Thượng đã thể hiện rõ ràng, lần này chắc chắn ta đã thua thả hại. Hôm nay đến đây một là nói rõ với ngươi, hai là muốn xin lỗi ngươi. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này đều là ta phụ ngươi. Bây giờ như vậy cũng là ta tự làm tự chịu…”

Vân Trinh nhìn gã một cái, nói: “Chẳng lẽ không phải ngươi phát hiện bây giờ ngươi đã mất hết ưu thế, không thể không ăn nói khép nép chịu thua trước mặt ta, sợ ta sẽ nghiền chết ngươi ngay lập tức sao?”

Cơ Hoài Tố cười khổ: “Thừa Ân Bá cũng đắc tội ngươi mới bị Hoàng Thượng đuổi về Giang Nam đi? Ta nghe nói Hoàng Thượng còn không cho cơ hội giải thích đã lập tức lệnh cho Long Tương vệ hộ tống bọn họ xuất phát ngay trong ngày.”

Vân Trinh nói: “Ngươi sợ?”

Cơ Hoài Tố nói: “Đúng, ta sợ.”

Vân Trinh nói: “Ngược đúng là co được dãn được, ai dám tin ngươi chứ?”

Cơ Hoài Tố thấp giọng nói: “Phải làm thế nào ngươi mới tin ta?”

Vân Trinh suy nghĩ một chút rồi nói: “Bắc Tiết chiến bại, Hoàng Thượng thánh thể bình an trở về. Nếu ngươi có thể cung cấp sự trợ giúp, đến lúc đó sẽ nói sau. Bây giờ quyền chủ động ở phía ta, không phụ thuộc vào ngươi nữa. Ngươi cứ suy nghĩ thật kỹ xem có cái gì để trao đổi với ta đi — Đương nhiên, bây giờ ngươi cũng có chút vô dụng. Ngoại trừ biết chút ít tin tức tiên tri thì cái gì cũng không có. Những mối quan hệ, những tướng quân kiếp trước ta lôi kéo cho ngươi, bây giờ đang tránh ngươi như rắn rết đúng không?”

Cơ Hoài Tố có chút cạn lời: “Ta cũng không muốn đối đầu với ngươi. Ngay từ đầu ta đã nói đời này muốn níu kéo ngươi rồi, những gì dựa vào ngươi lúc trước… Đời này ta không còn làm nữa, kể cả những thuộc hạ trước kia bất kinh với ngươi, ta đều phái bọn họ đi xa rồi.”

Vân Trinh cười âm thanh.

Lúc này Cơ Hoài Tố cũng cảm thấy chỉ nói suông là vô dụng, đành thấp giọng nói: “Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem.”

Vân Trinh nói: “Những lời uy hϊếp của ngươi một tháng trước vẫn còn văng vẳng bên tai ta, bây giờ ngươi lại bảo ta tin ngươi.”

Cơ Hoài Tố nói: “Ta bởi vì ghen nên mới sinh hận. Một tháng này ta đã suy nghĩ rất nhiều, Hoàng Thượng… chắc chắn mạnh hơn ta.”

Vân Trinh nhìn gã một cái, hỏi: “Có phải kiếp trước ngươi bị Hoàng Thượng xử lý rất thảm, đến mức đời này ngươi không hề nghĩ đến việc phản kháng lại Hoàng Thượng không.”

Sắc mặt Cơ Hoài Tố biến đổi, Vân Trinh cười ha ha quay đầu rời đi.

Yến hội kết thúc, mặt ngoài Vân Trinh vẫn nói cười vui vẻ với Cơ Hoài Tố, Cơ Hoài Thịnh, nhìn cứ như đã hoàn toàn không có thù hận. Không ít khách khứa đều cảm thấy lạ kỳ.

Vân Trinh trở về cung, đã hoàn toàn ném Cơ Hoài Tố ra sau đầu. Hắn ngại tham gia tiệc rượu ám mùi rượu, liền đến Ngọc Đường Trì tắm trước rồi mới lặng lẽ trở lại tẩm điện. Quả nhiên thấy Cơ Băng Nguyên đang ngồi một mình đọc sách.

Hắn thầm nghĩ y dùng biện pháp ác liệt như vậy để áp đảo Cơ Hoài Tố, chắc hẳn vẫn là vì ghen. Lúc trước Cơ Hoài Tố tuyên bố sẽ không cưới con gái Đàm gia, lại còn ngưỡng mộ mình trong lòng trước mặt Hoàng Thượng, không ngờ lại tự vác đá đập chân mình. Chắc Hoàng Thượng sợ gã lại đến quấy rối mình nên mới trực tiếp xuống tay độc ác. Hắn không nhịn được cười trộm, cũng không cho người thông báo mà rón rén đi ra phía sau, lặng lẽ đưa tay tới che kín mắt y, cười nói: “Hoàng Thượng, Hoàng hậu của ngài về rồi nha.”

Cơ Băng Nguyên hơi cong khóe môi: “Hoàng hậu lại không nghe lời vụиɠ ŧяộʍ uống rượu phải không?”

Vân Trinh buông tay ra cười nói: “Chỉ có ba chén nho nhỏ, không có việc gì đâu.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Trung Dũng Bá là thuộc hạ của mẫu thân ngươi, đương nhiên sẽ không dám để ngươi làm ẩu. Nhìn thấy Cơ Hoài Tố đúng không?”

Vân Trinh a một tiếng: “Quả nhiên Hoàng Thượng còn ăn dấm.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Trẫm ăn dấm cái gì, trẫm sợ Hoàng hậu lại bị gã làm ô uế mắt.”

Vân Trinh gật đầu cười nói: “Gã chỉ đến nói xin lỗi với ta thôi.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Gã dâng sổ con thỉnh tội vì lần trước mạo phạm ngươi, lời lẽ cũng có chút chân thành, còn tự xin rời phiên.”

Vân Trinh khẽ a một tiếng, cảm thấy hơi mờ mịt, đây cũng là điều mà đời trước chưa từng có.

Hắn mờ mịt nói: “Dời đến đâu?”

Cơ Băng Nguyên nói: “Hà Gian quận, huyện Cự Lộc, không có trở ngại đi.”

Vân Trinh nói: “Hoàng Thượng đồng ý chưa?”

Cơ Băng Nguyên nói: “Bây giờ gã đã mất hy vọng, vốn nên rời phiên lập phủ thành hôn. Huống chi Khang vương cũng dâng tấu. Khang vương là thân vương, Hà Gian quận vương là con của ông ta, trẫm đã không định để gã thừa tự, không cho phép sẽ không hợp quy củ. Nhưng ông ta dâng tấu như thế cũng khiến Khánh Dương quận vương không tiện ở lại kinh. Trẫm đoán không lâu sau Cơ Hoài Thịnh cũng sẽ dâng tấu thôi.”

Vân Trinh nhớ tới Cơ Hoài Thịnh, cũng có chút không nỡ. Nhưng hắn vẫn luôn kiêng kỵ Cơ Hoài Tố: “Cơ Hoài Tố này… Sợ là thả ra ngoài sẽ khó khống chế…”

Cơ Băng Nguyên cười nói: “Quận vương không phụng chiếu không được vào kinh, chưa được cho phép không thể ra khỏi thành, không được mở tiệc uống rượu. Tất cả công việc trong Vương phủ, quan địa phương đều phải lập tức tấu lên đợi khâm chuẩn. Không được tham gia vào việc của dân chúng, cắt đứt con đường làm quan, không được nông thương. Trẫm sẽ phái thê một Thái thú quận đến coi chừng gã, được chưa?”

Từ đầu đến cuối Vân Trinh vẫn cảm thấy bất an, Cơ Băng Nguyên cười nói: “Đuổi ra xa cũng đỡ quấy rầy ngươi suốt ngày, không tốt sao?” Chuyển ra khỏi tầm mắt mới có thể chậm rãi quên đi những quá khứ kia. Y làm gì có thời gian để đề phòng tiểu nhân như vậy suốt ngày được.

Vân Trinh thấp giọng nói: “Triều đình có quy củ, Hoàng Thượng không cho phép cũng không được, đám đại thần sẽ lại dâng sớ vạch tội thôi. Chỉ là ta không ngờ gã còn có thể làm vậy…” Y vẫn luôn mưu tính sâu xa, không ngờ y lại để gã yên ổn trở về đất phiên.

Cơ Băng Nguyên sờ đầu hắn: “Chờ chúng ta giải quyết chuyện phía Bắc xong sẽ xử lý gã sau.”

Vân Trinh nghĩ cũng đúng, liền cười nói: “Nghe Hoàng Thượng.”
« Chương TrướcChương Tiếp »