Chương 138: Thuyết phục

Thuyết phục Trường Quảng Vương cũng không dễ dàng.

Trường Quảng Vương Giang Thừa Long tích uy nhiều năm, rất nhanh đã nhận được tin tức Vương thái hậu xảy ra chuyện. Nguyên Chiêu và Vân Giang Ninh trở lại hoàng cung không bao lâu, toàn bộ hoàng cung đã hoàn toàn bị cấm ra vào, bọn họ lại biến thành ba ba bị nhốt trong cung, lúc nào cũng có thể bị bắt.

Lúc Trường Quảng Vương tiến vào, sắc mặt vô cùng ung dung: “Chắc hẳn Vương thượng và Vương thái hậu có chút hiểu nhầm, nói ra là được.”

Nguyên Chiêu nhìn ông ta, từ nhỏ đến lớn cậu ta luôn bị người này áp chế, cũng đã sớm biết người này và mẫu phi mình có tư tình. Nhưng cậu ta vẫn cho rằng ông ta là công thần, quyền thần nâng đỡ mình, từ đầu đến cuối sẽ có một ngày phải trả cho chính mình. Cậu ta chưa bao giờ cảm thấy buồn nôn như vậy, thế mà ông ta là mẫu phi mình lại sinh ra một đứa bé.

Nguyên Chiêu lạnh lùng nói: “Từ khi các ngươi quyết định sinh đứa bé kia, ta ở trong suy nghĩ của các ngươi đã chết rồi. Dù lúc trước ta mang đến cho các ngươi nhiều vinh quang và quyền lực, các ngươi vẫn có thể không chút nghĩ ngợi mà từ bỏ ta. Sao Vương gia lại cảm thấy giữa chúng ta còn có hiểu nhầm thế?”

Trường Quảng Vương thản nhiên nói: “Vương thượng, mấy người trong tay Giang Ninh chỉ có thể giúp ngươi khống chế được phụ nữ trẻ em thôi. Ngươi sẽ không cho rằng hắn ta thật sự giúp ngươi chống lại toàn bộ quân đội Vương Đình đấy chứ? Chỉ là Vương Đình có có hai vạn người đóng giữ, Vương Thượng, đừng để cho người ta chế giễu, vẫn nên bình tĩnh hóa giải hiểu nhầm với Vương thái hậu đi.”

Ông ta cũng không nhìn Vân Giang Ninh một cái nào, dường như hoàn toàn coi nhẹ đứa con trai này. Còn đối với Nguyên Chiêu vẫn là loại thái độ hời hợt như dỗ trẻ con.

Sắc mặt Nguyên Chiêu tái xanh, Vân Giang Ninh lại đi tới, nhẹ nhàng đè lên bờ vai cậu ta: “Vương thượng đừng tức giận.”

Lúc này Trường Quảng Vương mới như nhìn thấy hắn ta, sâu xa cười nói: “Giang Ninh, ta cho ngươi vị trí Thế tử thì sẽ không thay đổi. Ngươi là người thừa kế của ta, ta để ngươi ở cùng Vương Thượng, ngươi cũng cần khuyên Vương Thượng đừng tùy hứng thì hơn.”

Sắc mặt Vân Giang Ninh hờ hững: “Lần này ta chỉ dẫn ba mươi người vào cung, mỗi một người đều có thể làm tướng quân. Vương gia có ba vạn người, ta lại có thể cam đoan mình có thể gϊếŧ hết tất cả mọi người trước khi ba vạn người của ngươi vào cung — bao gồm cả Vương Thượng. Không có Vương Thượng, không có Hồ thái hậu, không biết Vương gia đối mặt với vương tử họ Nguyên của Ô Hùng tộc sẽ phải quỳ xuống nghênh đón đối phương tiến vào Vương Đình, hay là lấy ba vạn người của Dực Mã tộc để nghênh đón cuộc chiến với mười một bộ tộc khác liên hợp?”

Trường Quảng Vương hơi đổi sắc mặt: “Ngươi muốn hành thích vua?”

Vân Giang Ninh chậm rãi nói: “Lúc ta trở về đã nói với ngươi rồi. Chủ nhân có ban cho họ, họ Vân.”

Trường Quảng Vương cười lạnh: “Ngươi làm nô tài đến nghiện rồi sao? Vương thế tử thì không làm, lại muốn làm nô tài của người khác?”

Vân Giang Ninh lạnh lùng nhìn ông ta: “Vương gia tự có người thừa kế hợp ý, Vân Giang Ninh cũng có chủ thượng khác. Vương gia muốn đàm phán thì vẫn nên đưa ra đủ thành ý thì hơn. Nếu không phải Thái hậu hạ độc, chắc chắn đối phương đã ngang nhiên ra tay rồi, hơn nữa còn biết Vương Đình đang gặp nguy hiểm. Nếu Vương gia còn muốn ở chỗ này thảo luận xem ai làm chủ, không khỏi quá buồn cười.”

Trường Quảng Vương nhìn hắn ta chằ chằm, chậm rãi nói: “Được, vậy phải xem chủ nhân nhà ngươi có thể lấy ra thẻ đánh bạc gì.”

Vân Giang Ninh vung tay lên để lộ một viên tiết việt: “Đây là tiết việt của Thiên tử, có thể điều động ba mươi vạn quân Ung triều bất cứ lúc nào.”

Con ngươi Trường Quảng Vương thít chặt: “Chiêu Tín Hầu Vân Trinh?”

Vân Giang Ninh nói: “Không sai, hắn đang thay Thiên tử tuần duyệt quân đóng ở cửu biên. Quân trấn cửu biên có ba mươi vạn đại quân đang chờ điều động, mà bây giờ ba vạn đại quân lấy danh nghĩa xét duyệt đã tập hợp tại thành Thường Lâm rồi — chỉ cần Vân hầu gia ra lệnh một tiếng, kỵ binh tốn một ngày một đêm là có thể đánh thẳng đến vương thành.”

Trường Quảng Vương giận dữ cười: “Ngươi có biết ngươi đang bắt tay với ngoại tộc phản quốc không?”

Vân Giang Ninh hờ hững nói: “Ngươi sai, Bắc Tiết xưng thần với Đại Ung nhiều năm, bây giờ là Bắc Tiết vương Nguyên Chiêu bị phản quân bao vây mới thỉnh cầu Đại Ung Hoàng Thượng phái binh trợ giúp. Mẫu quốc đáp ứng lời mời của quân chủ phiên thuộc quốc, phái binh gấp rút tiếp viện, đây là danh chính ngôn thuận.”

Trường Quảng Vương nghiêm túc nhìn về phía Nguyên Chiêu: “Vương thượng muốn dẫn sói vào nhà sao? Làm sao biết Vân Giang Ninh không phải là quyền thần tiếp theo mà Ung triều nâng đỡ?”

Nguyên Chiêu nói: “Dù sao cũng hơn là tiếp tục làm một con rối có thể chết bệnh bất cứ lúc nào. Trường Quảng Vương, giữa ngươi và ta đã không thể tin tưởng lẫn nhau nữa. Dù sao đều là con rối, ít nhất Vân Giang Ninh sẽ không sinh con riêng với mẫu thân ta phải không?”

Sắc mặt Trường Quảng Vương tái xanh, Vân Giang Ninh nói: “Bây giờ Vương gia có thể ngồi xuống ổn định nói chuyện với Vương thượng chứ?”

Trường Quảng Vương lạnh như băng nói: “Nói chuyện gì?”

Vân Giang Ninh nói: “Thứ nhất chính thời gian cụ thể; Thứ hai là chống lại Ô Hùng tộc phản loạn; Thứ ba, xử lý con riêng và Vương thái hậu.”

Trường Quảng Vương nhìn về phía Nguyên Chiêu: “Vương thượng muốn xử lý Vương thái hậu?”

Nguyên Chiêu thản nhiên nói: “Vương thái hậu ốm yếu ở cung trong tĩnh dưỡng, không gặp khách lạ. Chúc mừng Trường Quảng Vương được một đứa con, cô sẽ thưởng cho chức bách phu trưởng, được chứ?”

L*иg ngực Trường Quảng Vương chập trùng kịch liệt, nhưng biết việc đã đến nước này, nếu không đáp ứng, chỉ sợ mấy ngày sau đứa bé kia sẽ bị cảm lạnh mà chết chỉ vì không được chăm sóc tử tế.

Nguyên Chiêu lại thản nhiên nói: “Cô chỉ công nhận Giang Ninh làm thế tử Trường Quảng Vương.”

Trường Quảng Vương hừ lạnh một tiếng: “Vương thượng, người này có chủ tử khác, sao ngươi phải làm thế?”

Nguyên Chiêu cười: “Thưởng cho hắn ta một vị trí Vương khác họ rất đơn giản, chỉ là cô không muốn để một đứa bé chiếm vị trí chúng ta nên có thôi. Của ai thì nên là của chính là của người đó.”

Sắc mặt Trường Quảng Vương tái xanh đứng lên: “Ô Hùng tộc bên kia tin tức cũng không xác thực, vương thượng đến lúc đó không nên hối hận dẫn sói vào nhà mới tốt.” Ông ta xoay người nói: “Ngày mai cô sẽ dâng tấu, việc còn lại chính là của Vương thượng.”

Vân Giang Ninh lại nói: “Việc bao vây hoàng cung, mong Vương gia giải quyết. Nếu không không cẩn thận ta có thể sẽ làm chuyện gì đó không lý trí đấy.”

Trường Quảng Vương hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Nguyên Chiêu thở nhẹ nhõm một cái thật dài, y phục trên lưng đã ướt đẫm. Cậu ta nhìn Vân Giang Ninh vẫn rất bình tĩnh, bỗng nhiên có chút phiền muộn: “Chiêu Tín Hầu kia là người như thế nào?”

Vân Giang Ninh nói: “Là một người rất đơn giản.”

Nguyên Chiêu cụp mắt: “Nếu có cơ hội, ta cũng muốn gặp hắn một lần.”

====

Bầu trời màu lam tràn đầy đóa mây trắng, cỏ xanh rập rờn, vô số hoa nở trên thảo nguyên, gió nam ấm áp thổi khiến lòng người hài lòng.

Cơ Hoài Thịnh và Vân Trinh ngồi trên xe ngựa nhìn ra phía ngoài, thoải mái nói: “Ô Hùng tộc là tộc lớn số một số hai Bắc Tiết, nhân số đông đảo, cơ bản đều tập trung ở bên cạnh Thiên Hồ, ; đồng cỏ và nguồn nước màu mỡ, phong cảnh vô cùng đẹp. Chúng ta cũng thường làm ăn với bọn họ, năm nay vẫn là lần đầu tiên đến đấy. Mấy năm qua bọn họ đều mua dược phẩm, tơ lụa, đồ sứ, chủ yếu thu về cũng là da lông, thảo dược, sâm núi, trâu bò vân vân. Lại nói, người thật sự tin là Cơ Hoài Tố sao?”

Vân Trinh không quan tâm nhìn lên bầu trời trên thảo nguyên, nói: “Chắc chắn là gã. Có phải hay không thì dù sao ngươi cũng tới rồi, chúng ta đều không phải loại người có thể ngồi yên được, phải xem lần này đi có thể thuận lợi tìm được gì không. Cũng không biết tên ngốc Chu Giáng kia che giấu như thế nào, Đinh công công quá tinh mắt, ta sợ hắn ta không thể gạt được.”

Cơ Hoài Thịnh bật cười: “Dù sao chúng ta đã đến đây rồi, Hoàng Thượng phải tọa trấn trong kinh, cũng không đến bay đến bắt ngươi được.”

Vân Trinh sờ lên mũi, nghĩ thầm chẳng giữ chân được đâu, chỉ sợ Hoàng Thượng tức điên ảnh hưởng đến sức khỏe thôi.

Cơ Hoài Thịnh nói: “Ngươi yên tâm để một mình Vân Giang Ninh đến chống đỡ thế cục bên vương thành sao?”

Kiếp trước Vân Giang Ninh và Nguyên Chiêu còn có thể khống chế lại cục diện, huống chi là bây giờ?

Vân Trinh nói: “Yên tâm, bọn họ có Vương thái hậu và đứa bé kia làm vật thế chấp, bây giờ lại có ngoại địch, Trường Quảng Vương cũng chỉ có thể tạm thời hòa bình với bọn họ. Tuy toàn bộ vương thành đều nằm trong sự khống chế của Trường Quảng Vương, nhưng ông ta cũng không thể hành thích vua. Vân Giang Ninh lại là con của ông ta, có thể làm gì được. Ta đã đưa người cho Giang Ninh dùng rồi, chúng ta vẫn nên đến Ô Hùng tộc tìm kiếm, tốc chiến tốc thắng mới tốt.”

Nếu không về sớm, Chu Giáng sẽ không chịu được, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ đánh nát mông mình.

Vân Trinh vừa nghĩ tới Cơ Băng Nguyên, trong lòng vừa chua vừa ngọt vừa xấu hổ day dứt.

Thành Thường Lâm, đúng là Chu Giáng đã không chịu được.

Đinh Đại tự mình tới thăm Chiêu Tín Hầu “bị bệnh”, Chu Giáng kiên trì nói bậy dưới cái nhìn lạnh buốt âm trầm của Đinh Đại: “Hầu gia nói… Hắn muốn cải trang vi hành một chút, cho nên chỉ dẫn theo mấy hộ vệ ra ngoài cửu biên tuần tra.”

Đinh Đại cười một tiếng: “Quả thật như thế? Chu tướng quân, ta muốn báo lên Hoàng Thượng. Nếu ngài nói thật thì thôi, nhưng nếu quá thời gian mà Hầu gia không về, hoặc là trên đường cải trang vi hành xảy ra chuyện gì, Chu tướng quân sẽ không gánh nổi tội khi quân đâu. Cũng không biết Định Quốc công phủ có gánh chịu nổi hay không.”

Sắc mặt Chu Giáng trắng nhợt, Định Quốc công phủ đúng là uy hϊếp của hắn ta. Hắn ta nhắm hai mắt lại, chỉ có thể nói: “Vân hầu gia đi Bắc Tiết.”

Đinh Đại cũng thay đổi sắc mặt: “Đi Bắc Tiết? Hắn đi Bắc Tiết làm cái gì?”

Chu Giáng nói: “Hắn nói vương thất Bắc Tiết sinh biến, hình như có người ở bên kia muốn gây chiến, bởi vậy hắn mới dẫn theo vài người sang đó — bên kia có thế tử Trường Quảng Vương tiếp ứng, ta cũng đã phái Phương Lộ Vân sang…”

Đinh Đại dậm chân nói: “Xong rồi, nếu tiểu tổ tông xảy ra chuyện gì, cả ngươi và ta đều xong.”

Quân tình khẩn cấp tám trăm dặm đưa đến trong cung, cho dù Cơ Băng Nguyên có trầm ổn đi nữa thì cũng phải đập nát chén trà.

Y day thái dương đang đập thình thịch, tỉnh táo ngẫm lại rồi quyết định thật nhanh. Sau đó lập tức liền gọi Chương Diễm tiến cung, đưa một mật chỉ cho hắn ta: “Trẫm có một số việc cần lập tức rời kinh đến cửu biên, sẽ nhanh chóng trở về, chỉ nói với bên ngoài là cảm lạnh dưỡng bệnh. Tất cả quốc sự mấy ngày nay đều do Quân Cơ Xử và Nội Các bàn bạc xử lý. Nếu thật sự có chuyện lớn không thể quyết định, có thể kéo dài thì cứ kéo dài, nếu không thể thì để Cao Tín đưa tin cho trẫm.”

“Mật chỉ trước đây đưa cho ngươi, ngươi hãy cất kỹ. Nếu có gì không may, trẫm và Chiêu Tín Hầu đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trẫm đã cho người đón Thanh Bình vương vào cung rồi. Đến lúc đó ngươi hãy lấy mật chỉ ra đỡ nó đăng cơ, đại thần phụ chính trẫm cũng đã chỉ viết hết trong mật chỉ rồi.”

Chương Diễm vừa nghe đến mật chỉ trước kia thì tim đập thình thịch, nhưng cũng biết việc này liên quan đến quốc gia, liền quỳ xuống thấp giọng nói: “Thánh thượng… mật chỉ ngài cho trước đây… Chiêu Tín Hầu đốt rồi.

Cơ Băng Nguyên nhìn về phía hắn ta, đôi mắt nặng nề, cũng không hỏi hắn ta vì sao lại cho Chiêu Tín Hầu xem mật chỉ kia: “Đốt rồi?”

Chương Diễm đầm đìa mồ hôi, khẽ cắn môi, hạ quyết tâm nói: “Hầu gia nói hắn sẽ tuẫn táng theo, cho nên không dùng được.”

Bầu không khí yên lặng giống như ngưng trệ.

Chương Diễm gần như cho rằng mình sẽ bị lôi ra Ngọ Môn hỏi trảm ngay lập tức.

Kết quả hồi lâu sau Cơ Băng Nguyên mới chậm rãi nói: “Khanh lĩnh chỉ lui ra đi.”

Đại điện không có một ai, Cơ Băng Nguyên lẳng lặng ngồi một mình hồi lâu. Khi sinh mệnh của mình liên quan đến sinh mệnh của một người mình yêu thương hơn tất cả, dường như y cũng không thể gánh nổi sức nặng của sinh mệnh này.

Y thản nhiên nghĩ: Phải dạy dỗ tên nhóc kia một trận mới được.