Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật

Chương 46

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bắt đầu từ đương gia đời trước nữa của nhà họ Nhậm, đã định cư lâu dài ở New Zealand, mà đã bao nhiêu năm Nhậm Giang Lâm không đến New Zealand? Nhậm Giang Lâm tính toán, chắc là từ sau khi tiếp nhận vị trí từ trong tay cha, anh cũng chưa từng đến đây nữa.

Anh là con trai độc nhất của nhà họ Nhậm, nhưng người biết chuyện đều biết, anh cũng chỉ là con trai độc nhất trên danh nghĩa.

Nhậm Kiến Thân và Cố Minh Trân là đám cưới thương nghiệp, hai người vốn cũng không có tình cảm, sau khi cưới thì ai chơi của người đó, không liên quan tới nhau. Người nhà họ Nhậm từ trước đến nay tình cảm ruột thịt lạnh nhạt, mà Nhậm Giang Lâm sinh ra là người nhà họ Nhậm càng là vậy, anh và cha mẹ chưa từng thân thiết.

Gia chủ của nhà họ Nhậm, cô cả của nhà họ Cố, tướng mạo, gia thế đều là thượng tầng, vốn là được vạn người vây đỡ, hôn nhân cùng lắm là một vũ khí sắc bén liên hợp tài nguyên, có thể lợi dụng thì lợi dụng, tại sao phải để nó trở thành gông xiềng trói nhau lại? Nhậm Giang Lâm cũng là thương nhân, đương nhiên am hiểu sâu lý lẽ này, anh chưa từng cảm thấy như vậy có vấn đề gì, dù sao anh cũng làm vậy. Nếu bên cạnh có kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, anh cũng không căm ghét, như vậy có bao nhiêu tình nhân thì có gì không đúng?

Nhưng điều Nhậm Giang Lâm rất để bụng đó là lúc Nhậm Kiến Thân trẻ tuổi trong quá trình vui đùa để lại một người “ngáng chân”, một “chướng ngại vật” ngấp nghé quyền lực trong tay anh.

Nhậm Giang Lâm vốn cũng không để ý đến đứa con được Nhậm Kiến Thân nuôi dưỡng ở bên ngoài này cho lắm, nhưng không biết sao hồi đại học, Nhậm Kiến Thân chưa từng nhắc đến đứa con trai này thế mà đón người vào trong nhà, đặt tên cùng chữ lót với Nhậm Giang Lâm —— Nhậm Giang Nhiên, sau đó sắp xếp vào trong Nhậm thị.

Nói ra nhiều năm như vậy Nhậm Kiến Thân không đón người vào trong nhà, vốn cũng không định thừa nhận thân phận của đứa con trai này, đoán chừng tuổi tác cao, không lý trí, muốn hưởng thụ cảm giác phụ từ tử hiếu, đã dẫn đứa con hiếu thảo Nhậm Giang Nhiên này trở về, muốn chia cho cậu ta vài thứ, để cậu ta có chỗ cắm dùi ở Nhậm thị.

Nhậm Giang Nhiên không dễ dàng thỏa mãn với cái này, trong tối ngoài sáng thu mua lòng người, thu mua cổ quyền.

Nhậm Giang Lâm mới không thể không tự mình ra tay trừng trị đâu vào đấy đứa “em trai” muốn độc quyền này, trong những năm từ từ “tiếp nhận” Nhậm thị, sau khi quyền lực về tay từng chút một, khi thời cơ chín muồi, anh đã mời một cha một con này về New Zealand dưỡng thọ.

Mấy năm nay cũng coi như nhận được một chút sự trợ giúp của nhà họ Cố, đương nhiên lúc đầu là do Cố Minh Trân mở lời với nhà họ Cố.

Cho nên, Nhậm Giang Lâm dù không có tình cảm với người mẹ này, nhưng dù gì cũng có quan hệ ruột thịt, lần này khi nghe thấy quản gia Lâm nói Cố Minh Trân ốm nặng, anh vẫn đến đây.

Người mẹ gần hai năm không gặp, cũng không liên lạc nằm trên giường trong nhà, năm nay Cố Minh Trân mới năm mươi tám tuổi, năm mươi tám tuổi nói ra cũng không thể coi là tuổi già, nhưng cũng có thể là do bệnh nặng, cả người gầy trơ xương, năm trước gặp hai gò má còn được chăm thỏa đáng cũng hơi lõm xuống, Nhậm Giang Lâm nhất thời cũng có phần không nhận ra.

“Là ung thư phổi, năm ngoái khi phát hiện đã là thời kỳ cuối rồi.” Quản gia Lâm tóc hoa râm nhìn bà chủ trên giường bệnh thở dài: “Hai tháng này gầy rộc hẳn đi.”

Nghĩ đến thói quen hút thuốc của Cố Minh Trân, Nhậm Giang Lâm gật đầu nói: “Tại sao lúc đó không nói cho tôi?”

“Chuyện này…” Quản gia Lâm nhìn Nhậm Giang Lâm, ấp úng không biết nên giải thích thế nào, hồi lâu mới cân nhắc nói: “Cậu bận rộn, bà chủ nói không cần…”

Nhậm Giang Lâm khẽ nhíu mày, cũng đoán sơ được suy nghĩ của Cố Minh Trân, hai mẹ con họ qua nhiều năm như vậy hầu như không hay ở chung, chỗ ở hai người khác nhau, nơi sinh hoạt khác biệt, Cố Minh Trân ở nước ngoài quanh năm, thỉnh thoảng đến Thượng Hải cùng lắm là lên tiếng chào hỏi, tình cảm của hai mẹ con họ nói không chừng còn mờ nhạt hơn quan hệ bạn bè của anh và bọn Từ Triết Văn. Cố Minh Trân bị bệnh, đương nhiên sẽ không muốn nói cho anh.

Bởi vì Nhậm Giang Lâm cũng biết, cho dù Cố Minh Trân nói anh cũng chưa hẳn sẽ tới, lần này nếu không phải nghe nói bệnh nặng, thời gian không nhiều, chắc là anh cũng sẽ không tới.

Nhậm Giang Lâm cũng không hỏi vấn đề này nữa, chỉ nói: “Sao đến thời kỳ cuối mới phát hiện ra vấn đề?”

“Ngày thường bà chủ không muốn đến bệnh viên kiểm tra, lần đó cảm thấy khó chịu mới đi, sau khi phát hiện bà ấy đã uống thuốc, cũng không đi trị liệu, nói là trị bệnh bằng hóa chất hại người không nói, cuộc sống còn không vui sướиɠ…”

Nhậm Giang Lâm lắc đầu, “Đến thời điểm này rồi trái lại bà ấy rất lạc quan.”

“…” Quản gia Lâm nghe vậy cũng không biết nên nói gì, chỉ cúi thấp đấu xuống, khẽ thở dài một hơi: “Chắc mỗi người có cách sống của riêng mình.”

Nói đến đây, Cố Minh Trân bên kia nhắm hai mắt run rẩy mở mắt ra, đôi mắt chậm rãi xoay chuyển, mới nhìn sang bên này, đợi khi thấy rõ người bên giường là ai, bà cũng ngẩn người, một hồi lâu mới nói: “… Giang Lâm?”

Giọng nói khàn khàn không tràn trề hơi thở như ngày thường, mang theo một cảm giác yếu ớt, Nhậm Giang Lâm nghe vậy gật đầu nói: “Là con.”

“Quản gia Lâm… nói với con?”

“Phải.” Nhậm Giang Lâm ngồi trên ghế bên giường, nhìn Cố Minh Trân nói câu nào cũng phải thở một lúc lâu, bảo: “Cơ thể khó chịu?”

Cố Minh Trân chậm rãi gật đầu, “Đương nhiên.”

“Muốn uống nước không?” Nhậm Giang Lâm hỏi.

“… Rót nửa cốc đi…”

Nhậm Giang Lâm nghe vậy ngồi xuống bên giường, từ từ đỡ Cố Minh Trân dậy, gối dựa quá mềm, Cố Minh Trân dựa vào không thoải mái, Nhậm Giang Lâm bèn đỡ người để bà dựa vào ngực mình, nhận nước ấm quản gia Lâm đưa tới, đút cho Cố Minh Trân từng chút một.

Thấy Cố Minh Trân uống hết nước, Nhậm Giang Lâm hỏi: “Còn muốn uống cốc nữa không?”

Cố Minh Trân hít thở thật sâu, lắc đầu, “Mẹ muốn ra vườn hoa dạo một lát…”

Thấy dáng vẻ Cố Minh Trân hiện giờ hít thở cũng khó khăn, Nhậm Giang Lâm khẽ nhíu mày nhìn quản gia Lâm.

Quản gia Lâm lắc đầu.

Nhậm Giang Lâm nói: “Bây giờ người đứng không nổi đúng không? Bây giờ New Zealand là mùa thu, không có gì đẹp.”

“Nhìn một lát… khụ khụ… nhìn một cái…” Cố Minh Trân thở nói “… Chết rồi… xấu hơn nữa cũng không thấy được…”

Nhậm Giang Lâm hơi cau mày, nhìn Cố Minh Trân đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cuối cùng anh vẫn than nhẹ một tiếng cẩn thận bế Cố Minh Trân lên, trọng lượng trong khuỷu tay cực nhẹ khiến Nhậm Giang Lâm khựng lại, thở nhẹ ra một hơi mới nói với quản gia Lâm: “Chú Lâm, bảo người chuẩn bị lò lửa, ghế dựa mềm, tấm thảm để trong đình trong vườn hoa.”

Cố Minh Trân tỉnh rồi cũng là tinh thần không tốt, ở trong đình nghỉ mát ngắm lá phong đỏ một lúc, đã không chống đỡ được buồn ngủ.

Cố Minh Trân không ở Nhậm trạch, hai ngày sau Nhậm Giang Lâm thỉnh thoảng đi ra ngoài một chuyến, phần lớn thời gian là ở chỗ Cố Minh Trân, hôm thứ năm điện thoại Nhậm Giang Lâm rơi xuống hồ nước, ngâm nước rồi, điện thoại và sim đều không dùng được nữa.

Trước đây hai mẹ con đã không thường nói chuyện, lúc này càng không biết nói gì, trên cơ bản đều là ở cùng một không gian, Nhậm Giang Lâm xử lý sự vụ của công ty, Cố Minh Trân ngồi ở trong sân ngắm lá rơi.

Cho đến giữa trưa thứ bảy, Nhậm Giang Lâm đổi điện thoại mới nhận được cuộc gọi của Tiêu Việt.

“Ông chủ lớn ơi, điện thoại anh khó gọi được quá, em gọi mấy ngày trời rồi.”

Ra khỏi nhà ăn, Nhậm Giang Lâm đứng trước sân khẽ cười nói: “Điện thoại hỏng rồi, vừa đổi cái mới.”

Nghĩ đến cái điện thoại ngay cả đèn cũng không có của Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt cười nói: “Cái máy đó của anh đúng là nên đổi, nhưng… anh chạy cũng nhanh đấy, không nói gì cả, đã chuẩn bị ném em đến nước M hơn mười ngày?”

“Một tuần.” Nhậm Giang Lâm nghe vậy mỉm cười, “Không lâu.”

Tiêu Việt muốn nói muốn gặp anh, nhưng nghĩ rằng Nhậm Giang Lâm vội vàng đến New Zealand, chắc là có việc gấp, lúc này có lẽ không thích hợp để nói lời tình cảm. Câu nhớ anh kia, cuối cùng hắn vẫn nuốt xuống.

Im lặng một lát chỉ hỏi: “Anh đến New Zealand rồi?”

Nhậm Giang Lâm đáp lời: “Ừ.”

“… Có việc gấp?”

“Mẹ… tôi bệnh nặng, nên đến thăm.” Nhậm Giang Lâm nói đến đây quay đầu liếc nhìn Cố Minh Trân trong nhà ăn, “Ung thư phổi thời kỳ cuối.”

“…” Trong thời gian ngắn Tiêu Việt không biết nên nói gì, an ủi có vẻ đạo đức giả, dùng lời an ủi gì hắn cũng không nói được, bình thường luyên thuyên vớ vẩn với bọn Uông Trạch ghê lắm, thời điển then chốt hắn lại nghẹn họng.

“Đừng lo lắng, tôi không có cảm giác gì, ngày thường…” Nói tới đây, Nhậm Giang Lâm nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến âm thanh sân bay gọi lên máy bay, bèn hỏi: “Cậu ở sân bay? Chuẩn bị đến nước M?”

“Đúng rồi.”

“Mấy giờ bay?”

“Tám giờ ba mươi.”

Thượng Hải và nơi này chênh lệch năm tiếng, Nhậm Giang Lâm nhìn đồng hồ đeo tay một cái, mười hai giờ mười phút, Tiêu Việt bên kia cũng đã tám giờ mười phút, bình thường trước khi cất cánh mười lăm phút sẽ đóng cửa khoang…

“Cậu mau đi đi, đợi cậu về Thượng Hải, tôi chắc cũng về rồi.”

“Không sao, trước khi máy bay cất cánh vẫn có thể trò chuyện một lát.” Tiêu Việt không đứng bên cạnh, rất lễ phép nhường chỗ cho đoàn người cao tuổi du lịch ở phía sau, “Anh ở bên đó chăm sóc bản thân cho tốt, mặc nhiều vào, xuân ủ thu đống, gần đây cảm cúm đang phổ biến, trong mùa xuân này dễ bị cảm nhất.”

(xuân ủ thu đống: khi đang mùa xuân, đừng vội vàng cởi bỏ áo bông, vào mùa thu đừng mới chớm lạnh đã mặc thật nhiều thật dày, giữ ấm vào mùa xuân và giữ mát vào mùa thu rất tốt cho sức khỏe.)

Nhậm Giang Lâm nhìn lá rụng trước mặt, cười nói: “New Zealand bây giờ là mùa thu.”

“… Được.” Tiêu Việt vỗ vỗ đầu, “Em quên mất nó ở bán cầu nam.”

Hai người lại trò chuyện đôi câu, Tiêu Việt không thể không lên máy bay, nhưng hắn không muốn tắt điện thoại cho lắm, vừa trò chuyện, vừa lên máy bay, đợi khi tiếp viên hàng không bảo tắt máy hắn mới nói: “Em xuống máy bay lại gọi điện thoại cho anh.”

“Được.”

Cúp điện thoại Nhậm Giang Lâm xoay người trở về nhà ăn, thời kỳ này Cố Minh Trân ăn gì cũng không vô, hai miếng cháo gạo rồi cũng không muốn ăn nữa.

Đôi mắt lõm sâu nhìn Nhậm Giang Lâm, nở nụ cười: “… Tình nhân nhỏ?”

Nhậm Giang Lâm nghe vậy nhíu mày, nhìn gương mặt gầy đến thoát hình của Cố Minh Trân, anh mới chậm rãi nói: “Người yêu.”
« Chương TrướcChương Tiếp »