Chương 11: Cô không có khách hàng hay sao

Bây giờ trong phòng chỉ còn lại Thịnh Miên cùng Lương Hán Khanh, Lương Hán Khanh hôm nay đã phải tiếp khách hai lần, lúc này uống có chút nhiều, ở đây không có người ngoài, cũng không mang theo cái gì.

"Để tôi gọi taxi đưa anh về nhà."

Thịnh Miên biết anh chịu đựng đến bây giờ hoàn toàn là vì nói chuyện làm ăn này giúp cô, cô không có lí do gì để không mang ơn người ta cả, huống chi làm việc cho Lương Hán Khanh, cô cảm thấy rất thoải mái.

"Vậy làm phiền Tiểu Miên."

Lương Hán Khanh lúc này đã yên tâm, lập tức say khướt.

Cũng không phải Thịnh Miên không muốn đưa Lương Hán Khanh trở về, nhưng vấn đề là Lương Hán Khanh một năm trước đã kết hôn, hơn nữa vợ của anh ta có tính hay ghen tuông, để tránh phiền toái không đáng có, vẫn là tìm một tài xế đáng tin cậy đưa anh ấy về thì hơn.

Cô đỡ anh, sau khi ra khỏi phòng riêng, dọc theo hành lang đi đến thang máy bên kia.

Ở đó dẫn đến lối ra, gần hơn một chút.

Lương Hán Khanh say khướt, trong miệng còn lẩm bẩm vài câu.

"Tất cả không phải như em nghĩ, em như vậy khiến anh rất mệt mỏi."

"Em có thể cho anh một chút riêng tư được không?"

Đoán rằng trong mơ anh ấy đang cãi nhau với vợ. Thịnh Miên mỉm cười, tay lịch sự đỡ người Lương Hán Khanh, vì muốn duy trì khoảng cách, nên quả thực di chuyển có chút khó khăn.

Lương Hán Khanh loạng choạng suýt ngã, lúc cửa thang máy mở ra, thiếu chút nữa đã ngã ra ngoài.

Thịnh Miên vội vàng kéo người lại, bên trong vươn ra một bàn tay thon dài trắng trẻo, ngăn cửa thang máy sắp đóng lại cho bọn họ.

Nhìn theo bàn tay này, trước mặt chính là Phó Yến Thành đang hướng về phía cô.

Hai chữ "cảm ơn" trong miệng cô đột nhiên bị nghẹn lại.

Người trước mặt kia ba năm kết hôn đều không gặp được một lần, sao bắt đầu từ ngày hôm qua, đi đâu cũng có thể gặp được vậy, đây rốt cuộc có phải là duyên phận hay không?

Phó Yến Thành đưa mắt nhìn cô cùng Lương Hán Khanh, sau đó quay người đi: "Tầng mấy?"

Cổ áo sơ mi của anh được nới lỏng hai cúc đầu, không còn thờ ơ như trước mà vẻ mặt rất bình tĩnh.

Thịnh Miên rất nhạy bén nhận ra thái độ châm chọc, cùng sự ghét bỏ trong mắt anh.

Bầu không khí có chút ngột ngạt, cô đỡ Lương Hán Khanh đi vào, giọng điệu khách khí mà xa cách: "Lầu một, cảm ơn."

Vừa hay Lương Hán Khanh lúc này lại thốt ra vài câu nhảm nhí.

"Mở miệng, ngậm miệng đều là chuyện tiền bạc, rốt cuộc em có tình cảm với anh không vậy?"

Thịnh Miên từng nghe đồng nghiệp trong phòng làm việc nói qua, người vợ của Lương Hán Khanh ở nhà tiêu xài rất hoang phí, bản thân Lương Hán Khanh ngược lại rất tiến bộ, chăm chỉ. Anh làm việc rất có nguyên tắc, nhưng tất cả tiền kiếm được, một phần cũng không giữ lại, đều để cho gia đình thoải mái chi tiêu.

Thịnh Miên chỉ cảm thấy bên cạnh có khí lạnh "hừng hực" bốc lên, cô rùng mình một cái, nghe Phó Yến Thành khẽ nói:

"Đây là khách hàng mà cô nói ư?"

Thịnh Miên cảm thấy xấu hổ, nhưng lúc này lại không thể thừa nhận Lương Hán Khanh là ông chủ của mình.

Phó Yến Thành vốn đã bất mãn với cô, bây giờ lại biết ông chủ phòng studio say khướt thành như vậy, sẽ càng không muốn thuê loại người như họ làm việc cho mình.

"À, Phó thiếu gia, thật trùng hợp."

Vẻ mặt của cô thẳng thắn đến mức khiến cho Phó Yến Thành cảm thấy có phải là do mình chưa từng thấy qua cuộc sống ở phương diện này hay không, sao lại có thể trắng trợn như thế chứ.

Sắc mặt anh trầm tư đứng ở nơi đó, không chút cử động, trông giống như một tác phẩm điêu khắc của một vị thần vô cảm, khiến người ta không dám lại gần.

Khi thanh máy dần đi xuống, Thịnh Miên cảm thấy cần phải đấu tranh vì tương lai của studio, lại phối hợp tranh thủ một chút.

Sau khi ra ngoài làm việc cô mới hiểu được, rất nhiều lúc, chút mặt mũi của mình căn bản không tính là cái gì.

Dù sao giá trị mà anh ấy đem lại cho cô và studio thật sự rất lớn.

"Phó thiếu gia, tôi vẫn muốn biết bản thân anh thích phong cách nào, tôi đều có thể thử một chút, nếu như sau đó anh thật sự vẫn không cảm thấy hài lòng, tôi có thể không tính phí."

Phó Yến Thành đã không biết nên dùng từ gì để diễn tả người phụ nữ này.

Anh im lặng một hồi, sau khi nhịn xuống mới nói ra một câu: "Cô không có khách hàng hay sao?”

Thịnh Miên có chút kinh ngạc, khó trách Phó Yến Thành lo lắng cô sẽ có hai mục đích.

Một số nhà thiết kế thực sự tiếp xúc với nhiều khách hàng cùng một lúc, nhưng Thịnh Miên lại không như vậy, cô luôn và chỉ luôn theo đuổi chất lượng làm sao làm hài lòng khách đến, vui lòng khách đi .

"Phó thiếu gia yên tâm, nếu như nhận đơn này của anh, trong thời gian đó tôi sẽ không nhận bất cứ dự án nào khác nữa, nếu như Phó thiếu gia có hứng thú, có thể cho tôi thời gian năm phút để thảo luận chi tiết."

"Tôi không có hứng thú."

Phó Yến Thành quay đầu bước ra ngoài, Thịnh Miên đang đỡ người, cũng không tiện đuổi theo.

Cô đành phải dìu Lương Hán Khanh đi, rồi đứng tìm xem tài xế ở đâu.