Chương 7: Làm ăn cũng phải có duyên

"Nói cái gì?"

Phó Yến Thành ngữ khí cực kì lạnh lùng, chậm rãi dựa lưng về phía sau: "Về sau cậu đừng tự ý giới thiệu cho tôi những người phụ nữ tôi không quen biết như thế này nữa.”

Anh em đều là khách hàng, cậu ta không cảm thấy ngại sao?

Trong giới nhà giàu, quả thật có nhiều người có sở thích như vậy, nhưng anh cấm dục nhiều năm, đối với những vấn đề này từ trước đến nay không hề tỏ ra hứng thú gì.

Mấy năm nay, Lâm Cảnh cũng không biết đã ở bên ngoài học được những điều vớ vẩn gì, xem ra sớm để tâm tới cậu ta một chút thì vẫn hơn.

"Anh họ, anh thật sự không có ý định tới gặp mặt một chút sao? Em đã vất vả tìm kiếm mất một thời gian dài, trước đó em còn nghĩ rằng cô ấy rất phù hợp với anh đấy."

Mà nếu như Phó Yến Thành thật sự không có hứng thú, vậy thì anh vẫn còn có mấy căn nhà thiết kế sẵn khác: "Nếu anh không cần, vậy để cho cô ấy theo em đi, cô ấy cũng khá là đặc biệt.”

Không hiểu sao, Phó Yến Thành đột nhiên đứng bật dậy.

"Tôi sẽ sắp xếp cậu đến Phó thị thực tập, đỡ cho cậu suốt ngày tụ tập cùng với đám công tử bột chỉ biết ăn chơi, phá phách, hẹn hò đàn đúm, lại chẳng ra thể thống gì kia, hơn nữa mẹ cậu cũng đã sớm nhờ vả tôi rồi, sáng mai cậu đến làm việc luôn đi."

Lâm Cảnh ngồi thẫn thờ, còn chưa kịp phản ứng, bên kia đã cúp điện thoại.

Anh buồn bã nhìn về phía Thịnh Miên, mà Thịnh Miên phần nào có thể đoán được mình đã bị người kia từ chối.

Cô lên tiếng trấn an: "Ông chủ Lâm không cần gấp gáp, có lẽ Phó thiếu gia sẽ có kế hoạch thoả đáng hơn. Dù sao căn biệt thự kia được thiết kế dành cho người anh ấy thích nhất, cẩn thận một chút cũng là chuyện nên làm.”

Lâm Cảnh thở dài: "Không thể nào, rõ ràng anh ấy còn đang tìm mà.”

Thịnh Miên trên mặt không chút gợn sóng: "Buôn bán cũng nên chú ý duyên phận, có thể tôi và Phó thiếu gia không có duyên hợp tác."

“Như vậy đi, sau này tôi hỏi lại anh ấy một chút, nếu anh ấy vẫn thật sự không cần, mấy căn nhà kia của tôi việc thiết kế đều giao cho cô, tôi thật sự rất thích phong cách của cô."

Thịnh Miên cười mỉm, từ từ đưa tay ra: "Vậy cảm ơn ông chủ Lâm đã chiếu cố. "

Lâm Cảnh lại nhận được điện thoại, sau đó xin lỗi cười ngượng ngùng với hai người: "Hôm nay hóa đơn cứ tính cho tôi, tôi phải về trước, cô cho tôi số điện thoại, hôm nào tôi lại tìm cô bàn bạc.”

Thịnh Miên không chút do dự đem số điện thoại của mình cho Lâm Cảnh, sau đó anh ta đứng dậy rời khỏi phòng riêng.

Bây giờ trong phòng chỉ còn lại Thịnh Miên cùng Lương Hán Khanh, Lương Hán Khanh hôm nay đã phải tiếp khách hai lần, lúc này uống có chút nhiều, ở đây không có người ngoài, cũng không mang theo cái gì.

"Để tôi gọi taxi đưa anh về nhà."

Thịnh Miên biết anh chịu đựng đến bây giờ hoàn toàn là vì nói chuyện làm ăn này giúp cô, cô không có lí do gì để không mang ơn người ta cả, huống chi làm việc cho Lương Hán Khanh, cô cảm thấy rất thoải mái.

"Vậy làm phiền Tiểu Miên."

Lương Hán Khanh lúc này đã yên tâm, lập tức say khướt.

Cũng không phải Thịnh Miên không muốn đưa Lương Hán Khanh trở về, nhưng vấn đề là Lương Hán Khanh một năm trước đã kết hôn, hơn nữa vợ của anh ta có tính hay ghen tuông, để tránh phiền toái không đáng có, vẫn là tìm một tài xế đáng tin cậy đưa anh ấy về thì hơn.

Cô đỡ anh, sau khi ra khỏi phòng riêng, dọc theo hành lang đi đến thang máy bên kia.

Ở đó dẫn đến lối ra, gần hơn một chút.

Lương Hán Khanh say khướt, trong miệng còn lẩm bẩm vài câu.

"Tất cả không phải như em nghĩ, em như vậy khiến anh rất mệt mỏi."

"Em có thể cho anh một chút riêng tư được không?"

Đoán rằng trong mơ anh ấy đang cãi nhau với vợ. Thịnh Miên mỉm cười, tay lịch sự đỡ người Lương Hán Khanh, vì muốn duy trì khoảng cách, nên quả thực di chuyển có chút khó khăn.

Lương Hán Khanh loạng choạng suýt ngã, lúc cửa thang máy mở ra, thiếu chút nữa đã ngã ra ngoài.

Thịnh Miên vội vàng kéo người lại, bên trong vươn ra một bàn tay thon dài trắng trẻo, ngăn cửa thang máy sắp đóng lại cho bọn họ.

Nhìn theo bàn tay này, trước mặt chính là Phó Yến Thành đang hướng về phía cô.

Hai chữ "cảm ơn" trong miệng cô đột nhiên bị nghẹn lại.

Người trước mặt kia ba năm kết hôn đều không gặp được một lần, sao bắt đầu từ ngày hôm qua, đi đâu cũng có thể gặp được vậy, đây rốt cuộc có phải là duyên phận hay không?

Phó Yến Thành đưa mắt nhìn cô cùng Lương Hán Khanh, sau đó quay người đi: "Tầng mấy?"

Cổ áo sơ mi của anh được nới lỏng hai cúc đầu, không còn thờ ơ như trước mà vẻ mặt rất bình tĩnh.

Thịnh Miên rất nhạy bén nhận ra thái độ châm chọc, cùng sự ghét bỏ trong mắt anh.

Bầu không khí có chút ngột ngạt, cô đỡ Lương Hán Khanh đi vào, giọng điệu khách khí mà xa cách: "Lầu một, cảm ơn."

Vừa hay Lương Hán Khanh lúc này lại thốt ra vài câu nhảm nhí.

"Mở miệng, ngậm miệng đều là chuyện tiền bạc, rốt cuộc em có tình cảm với anh không vậy?"

Thịnh Miên từng nghe đồng nghiệp trong phòng làm việc nói qua, người vợ của Lương Hán Khanh ở nhà tiêu xài rất hoang phí, bản thân Lương Hán Khanh ngược lại rất tiến bộ, chăm chỉ. Anh làm việc rất có nguyên tắc, nhưng tất cả tiền kiếm được, một phần cũng không giữ lại, đều để cho gia đình thoải mái chi tiêu.

Thịnh Miên chỉ cảm thấy bên cạnh có khí lạnh "hừng hực" bốc lên, cô rùng mình một cái, nghe Phó Yến Thành khẽ nói:

"Đây là khách hàng mà cô nói ư?"

Thịnh Miên cảm thấy xấu hổ, nhưng lúc này lại không thể thừa nhận Lương Hán Khanh là ông chủ của mình.

Phó Yến Thành vốn đã bất mãn với cô, bây giờ lại biết ông chủ phòng studio say khướt thành như vậy, sẽ càng không muốn thuê loại người như họ làm việc cho mình.

"À, Phó thiếu gia, thật trùng hợp."