Chương 5: Ra Trận

Ở trường trận diễn thuyết kích động lòng người một lúc, đại quân cứu viện của Hàn quốc đều đâu vào đấy chuẩn bị trước khi ra trận.

Căn cứ vào pháp luật Hàn quốc, binh sĩ chinh chiến cần tự chuẩn bị khẩu phần lương thực, trang phục, lại không có binh hưởng. Vì khích lệ sĩ khí, Thái tử Nhiên đã xin Hàn Vương mở quốc khố cung cấp cho lần xuất chinh này.

Người có công trọng thưởng, giống như tuyển dụng bình dân nhập ngũ lập công sẽ thưởng đất đai, tiền tài, thậm chí miễn trừ lao dịch, binh dịch; quân thường trực người lập công lại cho phép đề bạt, tiền tài, đất đai.

Người chết trận đãi ngộ cũng là hậu đãi, nhưng miễn trừ người nhà ba năm lao dịch, vẫn có một khoản tiền tử xa xỉ. Đãi ngộ như vậy chưa từng có từ khi Hàn quốc lập quốc tới nay, bởi vậy tính tích cực của đám người vô cùng cao, ra trận bốn vạn danh ngạch cung không đủ cầu.

Thái tử Nhiên tự nhiên đặc biệt quan tâm lựa chọn của binh lính, hết lần này đến lần khác căn dặn Bạo Diên ngoại trừ một vạn Tài Sĩ, ba vạn còn lại phải lựa chọn chiến sĩ dũng cảm thiện, người già yếu không thu. Vì bình phục tâm tình người không trúng tuyển, Thái tử Nhiên thậm chí bảo đảm với đám người, người giữ thành có công cũng có trọng thưởng.

Sau đó Thái tử Nhiên lại tìm Tư Mã Hàn Uy, thiếu phủ Hàn Văn đi kho vũ khí lấy quân giới. Thái tử Nhiên mặc dù là Thái tử, lại chưa bao giờ đi qua kho vũ khí. Căn cứ ký ức hậu thế, Hàn quốc Kình nỏ nổi danh thiên hạ, nghe đồn tầm bắn có thể đạt tới 800 thước.

Trên đường đi, Thái tử Nhiên liền hỏi thiếu phủ vấn đề tầm bắn Kình nỏ, thiếu phủ Hàn Văn là một người béo mập tặc mi thử nhãn, người tuy nói tròn một chút, nghiệp vụ lại rõ ràng, lập tức hồi bẩm nói nỏ cỡ lớn cần năm người hợp lực mới có thể sử dụng, tầm bắn có thể đạt tới 600 bước.

Thái tử Nhiên trong lòng tính toán Chiến quốc một thước là 23 centimet, sáu thước làm một bước, 600 bước cũng chính là 800 thước, chính là hai dặm. Nhưng đáng tiếc kỹ thuật như vậy lại thất truyền.

Hàn Văn nhìn Thái tử Nhiên biểu tình nóng lòng muốn thử, sợ hãi việc hắn cắt xén chi phí tạo nỏ lộ ra, vội vàng giải thích:

- Công tử có chỗ không biết, tầm bắn như vậy thân nỏ khổng lồ, thao tác phức tạp, dùng để giữ thành còn được. Dùng để dã chiến lại mang theo không tiện, thao tác phức tạp, thực dụng không lớn.

- A? Trong kho vũ khí có chiến nỏ thích hợp dã chiến hay không?

Thái tử Nhiên không thể không bỏ đi suy nghĩ vạn nỏ cùng bắn đạt tới 800 thước, hắn hứng thú hỏi.

Hàn Văn âm thầm lau mồ hôi lạnh, nói:

- Hồi bẩm công tử, dã chiến sử dụng nỏ có hai loại, vừa là Kỵ nỏ, khéo léo nhẹ nhàng, tầm bắn sát thương hữu hiệu 100 bước; hai vì Bộ nỏ, tầm bắn sát thương hữu hiệu 200 bước.

- Tầm bắn như vậy đủ rồi.

Thái tử Nhiên trong lòng tính toán.

Nghĩ Triệu, Ngụy Liên quân có năm vạn kỵ binh, hắn không ngại dùng Macedonia phương trận ứng chiến, nhưng mà Macedonia phương trận biến hóa không đủ linh hoạt, một khi cánh bị công phá, trường thương binh chỉ có thể mặc cho kỵ binh tàn sát.

Tuy nhiên dùng để đánh lén ban đêm lại có thể tăng thêm không ít uy lực, dù sao cho dù ai nhìn thấy từng hàng trường thương sáng loáng đâm về phía mình, chắc chắn sẽ tâm hoảng ý loạn.

Nghĩ đến đây, Thái tử Nhiên lên tiếng hỏi:

- Hàn thiếu phủ, trong kho vũ khí có bao nhiêu giáo?

Dù giáo dài không thích hợp để Macedonia phương trận sử dụng, nhưng chiều dài là đủ, chiều dài sáu bảy mét giống như một con nhím lớn, để cho kẻ địch không thể tránh được. Dù sao một tấc dài một tấc mạnh, đây là đạo lý mãi mãi không thay đổi.

- Giáo dài có mười vạn, giáo ngắn càng nhiều, có hai mươi vạn.

Hàn Văn nghĩ thầm, chẳng lẽ Thái tử Nhiên muốn phái xa binh cứu viện Hoa Dương. Dù sao, trong ấn tượng của phần lớn người, giáo đều dùng để xa chiến.

- Đủ đủ, cho ta tới ba vạn giáo. Tiện đường cho ta một vạn bộ trọng khải, một vạn Kỵ nỏ, ba vạn Bộ nỏ, ba vạn thanh kiếm, ba vạn trường thương, ba vạn tấm lá chắn.

Thái tử Nhiên nói. Nếu như không phải thời gian không kịp, trang bị bàn đạp kỵ binh còn phải phân phối tấm lá chắn kỵ binh, cộng thêm thanh trường thương ba mét, môt thanh đoản kiếm, đây mới là tiêu chuẩn trọng kỵ binh trong mắt hắn.

- Công tử, ngoại trừ trọng khải, vũ khí khác có thể cầm ra được.

Hàn Văn vẻ mặt sầu khổ đáp.



- Ừ?

Thái tử Nhiên lộ ra vẻ mặt bất mãn. Ít trọng khải, trang bị trọng kỵ binh của hắn chẳng phải sẽ vỡ tan.

- Quả thật không đủ.

Hàn Văn kiên trì giải thích.

- Công tử, ngài cũng biết, Hàn quốc thực lực yếu. Tuy nói vũ khí sắc bén, nhưng tài lực thật sự chống đỡ không nổi tiêu hao quá lớn. Nhất là lập quốc tới nay chiến sự không ngừng, bây giờ kho vũ khí có thể cung cấp trọng khải cho công tử chỉ có ba ngàn bộ, đây cũng là của cải trong kho vũ khí.

Dù sao trọng khải đều trang bị trọng bộ binh và trọng kỵ binh, hai binh chủng này đều vô cùng tiêu hao tài nguyên, lấy thực lực của Hàn quốc đúng là nuôi không nổi bao nhiêu.

- Ba nghìn thì ba nghìn! Cho thêm ta ba vạn tên nỏ, này không thành vấn đề chứ, Hàn thiếu phủ?

Không có tiền đúng là không dễ chịu, chấp nhận sử dụng! Thái tử Nhiên trong lòng thở dài.

- Không thành vấn đề, không thành vấn đề.

Hàn Văn hoảng sợ không ngừng đáp ứng. Đối với Thái tử Nhiên, Hàn Văn cũng không dám đắc tội. Nếu không chờ Thái tử Nhiên kế vị thì hắn không có trái cây ngon để ăn.

Chờ nhận xong quân giới đã là lúc mặt trời lặn, nhìn mặt trời chiều chậm rãi hạ xuống, Thái tử Nhiên trong lòng hận mặt trời lặn chậm một chút.

Thời gian lưu cho hắn và Hàn quốc thật sự không nhiều, nếu như có thể nhiều thêm mấy ngày, cho dù là ba bốn ngày cũng tốt, hắn điều có thể làm chuẩn bị đầy đủ.

Bây giờ chỉ có thể vội vàng ứng chiến, tuy hắn trong vương cung nói rất hay, thật ra ai biết hắn chỉ đang cố ứng phó. Dù sao dựa theo trong lịch sử ghi chép, một trận chiến này Hàn quốc có hy vọng nhất lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh. Triệu, Ngụy liên quân nhìn như mạnh mẽ, trên thực tế lại không chịu nổi một đòn. Chỉ cần cẩn thận hành sự, xác suất thành công cực lớn. Đánh một trận định ra vài năm hòa bình, hắn mới có cơ hội cải cách tai hại, cải cách quân bị.

Chờ đến tây thành quân doanh, Thái tử Nhiên lại phát hiện tướng quân Bạo Diên dẫn đầu tướng lĩnh khác đã chờ đợi từ lâu.

Bởi vì lần xuất chinh này chỉ có bốn vạn người, bởi vậy Bạo Diên đã triệu tập tất cả quân hầu đến. Cũng để mọi người quen thuộc mới hợp tác dễ dàng, cũng để bọn họ nghe Thái tử Nhiên giáo huấn.

Dù sao Bạo Diên chỉ là chủ soái trên danh nghĩa, trên thực tế chỉ huy sau đó sẽ do Thái tử Nhiên chịu trách nhiệm. Lại nói Bạo Diên là tướng quân nhưng hành quân rập khuôn binh thư, người theo khuôn phép cũ như vậy lại có thể làm được tướng quân cao nhất, trong Hàn quốc không danh tướng, cho nên có câu nói “Thục trung không đại tướng, Liêu Hóa làm tiên phong”.

Thái tử Nhiên vừa nhìn đã biết ý đồ của Bạo Diên, cũng không nhịn được cười một tiếng.

Lập tức hành lễ và án theo thân phận tôn ti ngồi xuống, Bạo Diên vừa mới bắt đầu kiên trì Thái tử Nhiên ngồi tây hướng về đông, dù sao Thái tử Nhiên thân là người kế vị, lẽ ra nên ngồi ở vị trí đó.

Thế nhưng Thái tử Nhiên kiên trì nói trong quân không vương công quý tộc, Bạo Diên thân làm chủ soái, lẽ ra nên ngồi đông hướng tây, hắn ngồi hướng nam là được. Những lời này cũng khiến đám người khác tán thưởng không thôi. Ban đầu còn tưởng rằng Thái tử Nhiên nói bốc nói phét, giỏi về kích động lòng người. Không ngờ hắn lại khiêm tốn lễ độ, không hề có cao ngạo của vương công quý tộc, ngược lại cũng thắng được không ít thiện cảm của quân hầu, giáo úy.

- Công tử, bốn vạn đại quân đã tập kết hoàn tất. Một vạn Tài Sĩ, ba vạn binh sĩ cường tráng. Người xem ngày mai khi nào ra trận?

Bạo Diên thân là chủ tướng, ít nhất là trên danh nghĩa, hắn lên tiếng hỏi.

- Chuyện này ta đã thỉnh giáo phụ vương, ngày mai giờ Tỵ tế tự tổ tiên, xã tắc sau đó sẽ lập tức ra trận.

Thái tử Nhiên vẻ mặt ôn hòa trả lời.

- Nhân lúc tất cả mọi người ở đây, ta lại nói về sắp xếp của lần xuất chinh này. Kỵ binh một vạn, bộ binh ba vạn. Trong đó ba ngàn trọng kỵ, phối trọng khải, trường thương, bảo kiếm, Kỵ nỏ; bảy nghìn khinh kỵ binh, xứng áo giáp, Kỵ nỏ, trường thương. Hai vạn bộ binh, xứng giáo, tấm lá chắn; một vạn bộ binh, xứng Bộ nỏ, bảo kiếm.

Tuyên bố xong đại quân tạo thành, Thái tử Nhiên tiếp tục nói:

- Lần này cứu viện Hoa Dương không thể so với thường ngày, ta ở đây nói rõ quân kỷ: Nghe tiếng trống không tiến, nghe kim không ngừng, cờ giơ nổi bật, cờ án không nằm sấp, gϊếŧ! Phù tiễn không ứng, điểm lúc không được, giơ cờ không tới, động sửa sư luật, gϊếŧ! Đêm đánh xoong, đãi không báo, đến chậm, tiếng hô không rõ, gϊếŧ! Xuất hiện thêm lời phàn nàn, không nghe ràng buộc, càng khó dạy, gϊếŧ! Cất cao giọng cười nói, khinh thường cấm ước, xông vào quân môn, gϊếŧ!

Liên tục mấy chữ gϊếŧ khiến cho bầu không khí lập tức căng thẳng, rất nhiều tướng lĩnh bao gồm chủ soái Bạo Diên đều ý thức được Thái tử Nhiên lần này làm thật, lập tức đáp:



- Rõ!

- Công tử, không phái một ít xa binh sao?

Bạo Diên mở miệng hỏi.

Đây cũng là việc rất nhiều người nghi ngờ, dù sao xa binh trùng kích rất tuyệt vời. Tuy dần dần bị kỵ binh thay thế, nhưng ở có chút thời gian, nó có thể phát huy tác dụng lớn hơn so với kỵ binh!

- Không cần. Bây giờ tuyết lớn cản đường, đường khó đi. Chỉ chuẩn bị trăm chiếc xe vận chuyển mũi tên, lương thảo là được.

Thái tử Nhiên từ đời sau hiểu rõ xa binh là binh chủng lạc hậu từ lâu, chờ sau cuộc chiến phát minh ra ngựa yên xe, hắn lại thành lập trọng kỵ binh, khinh kỵ binh hoành hành thiên hạ. Xa binh lỗi thời chỉ dùng để hộ tống đồ quân nhu!

- Công tử, nỏ này chúng ta có phải mang nhiều hơn hay không, nhất là nỏ cỡ lớn?

Nghe được lần xuất chinh này không có nỏ cỡ lớn, một giáo úy đề nghị. Dù sao Hàn quốc trước kia chiến tranh đều mang theo rất nhiều nỏ, ỷ vào tầm bắn cực xa ngăn địch ở ngoài tầm bắn. Một khi bị quân địch đến gần, bình thường không chiến tự tan.

- Bạo tướng quân!

Thái tử Nhiên dừng lại một lát.

- Các vị, trận chiến này không sử dụng quá nhiều nỏ cỡ lớn, một vạn Kỵ nỏ, ba vạn Bộ nỏ cũng đủ. Giáo binh huấn luyện chờ ngày mai ra trận ta sẽ căn dặn các vị, mong rằng các vị phối hợp!

- Nguyện phục vụ quên mình vì công tử!

Ngày tiếp theo, Thừa tướng Trương Bình, khách khanh Trần Thệ cùng một đám đại thần chứng kiến, sau một hồi trang trọng nghiêm túc tế tự xã tắc, cáo với tông miếu, Thái tử Nhiên đứng trên đài cao làm động viên lần cuối cùng.

- Các tướng sĩ, ta sẽ không nói nhiều. Triệu quốc, Ngụy quốc đã đánh tới cửa nhà chúng ta, chúng ta nên làm cái gì?

- Chiến! Chiến! Chiến!

Trả lời Thái tử Nhiên là một trận gầm thét giận dữ.

- Triệu quốc, Ngụy quốc muốn chiếm lấy đất đai của chúng ta, bắt nạt thân nhân của chúng ta, chúng ta nên làm cái gì?

- Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ!

Trả lời Thái tử Nhiên là một trận hò hét.

- Vậy các ngươi nói cho ta biết, các ngươi có lòng tin đánh thắng hay không? Hàn quốc có phải là nhất định thắng hay không?

- Nhất định thắng! Nhất định thắng! Nhất định thắng!

- Được! Các tướng sĩ. Ra trận!

Thái tử Nhiên hăng hái quát.

Sau đó từng nhóm binh sĩ xoay người, sắp xếp đội ngũ chỉnh tề, từ giáo trường chạy về phía chiến trường.

Nhìn Thái tử Nhiên vội vàng đi nhanh, Thừa tướng Trương Bình trong lòng ngũ vị tạp trần. Đây rốt cuộc là một người như thế nào, có lúc hào hoa phong nhã, cùng một làm đại thần chuyện trò vui vẻ; có khi lại không hề có phong độ quý tộc, lại hết lần này tới lần khác có thể kích động quân tâm của binh sĩ.

Khi binh sĩ cuối cùng bước ra Tân Trịnh, cửa thành Tân Trịnh chậm rãi đóng lại. Một tòa cửa thành, ngăn cách trong ngoài Tân Trịnh. Tất cả tình cảm ly biệt theo cửa thành đóng lại mà dừng.

Chỉ mong, đại quân có thể bình an trở về. Đây là tâm tư của tất cả mọi người lúc này, từ vương công quý tộc đến dân chúng tiễn đưa bên cạnh.