Chương 10

Trong một thung lũng núi non trập trùng bao bọc nằm giữa dãy Chung Nam kéo dài tám trăm dặm, tọa lạc một dãy doanh trại. Đối diện với cửa doanh trại là một bãi tập rộng lớn. Đại lương tạo Công Tôn Ưởng đứng trên đài quan binh, đang chăm chú theo dõi một buổi diễn tập đặc biệt.

Thấy Hiếu Công nhất quyết không chịu tới tham gia triều hội Mạnh Tân, việc đầu tiên của Công Tôn Ưởng chính là tuần sát ba quân. Tới lúc này, Công Tôn Ưởng biến pháp đã hơn mười năm. Những năm trước chú trọng đến nước giàu, hai năm gần đây bắt đầu chú trọng tới binh mạnh, đặc biệt chọn ra năm vạn tráng đinh, lập nên một đội quân mới, phân tán trong vùng rừng sâu núi thẳm này, bí mật huấn luyện dựa theo “tân pháp cường quân” do đích thân ông biên soạn.

Trên bãi tập, một binh sĩ thân không manh giáp đang thoăn thoắt nhảy trái né phải, một tay cầm khiên, một tay cầm món vũ khí sắc nhọn có thể đâm thủng da bò mà tộc Nhung Địch phía tây thường sử dụng, đang diễn tập đánh giáp lá cà với đám binh sĩ giáp trụ cồng kềnh. Chỉ một lát sau, đám giáp sĩ đã thở hồng hộc, để lộ rất nhiều sơ hở, “thương tích” đầy mình. Trong khi binh sĩ người không manh giáp lại chẳng mảy may xây xước.

Công Tôn Ưởng xem đến ngây người, rồi hỏi lớn: “Đây gọi là chiêu pháp gì?”

Thiên phu trưởng(7) đứng cạnh ông trả lời: “Bẩm đại lương tạo, đây gọi là ‘quăng giáp bỏ trụ’, chuyên dùng để ứng phó với võ binh nước Ngụy!”

Công Tôn Ưởng gật gù: “Tốt lắm, không giáp đánh có giáp, quả là mới mẻ. Thiên phu trưởng thử nói xem, nguyên lý của nó ở đâu?”

“Võ binh nước Ngụy được trang bị tận răng, phòng bị quá dư thừa, sẽ mất đi linh hoạt. Mạt tướng đã tính kỹ càng trọng lượng mà một võ binh Đại Ngụy mang trên người, cộng tất cả cân nặng của áo giáp, khiên mâu, đao kiếm, ít nhất cũng phải trên dưới bốn mươi cân(8). Sức nặng bốn mươi cân, lại thêm áo giáp cồng kềnh bó chặt lấy mình, đã bất lợi cho bôn tập đường trường, lại bất lợi cho giao chiến vùng núi. Nếu chúng ta cởi bỏ mũ trụ, áo giáp, trang bị gọn nhẹ xung trận, lựa chọn địa hình rừng núi chơi trò ‘mèo vờn chuột’ với lính Đại Ngụy, chắc chắn sẽ có cơ thủ thắng!”

“Tốt, cách này rất hay! Thiên phu trưởng còn có pháp bảo nào khác không?”



Thiên phu trưởng bèn vỗ tay thật lớn. Ngay lập tức, một binh sĩ toàn thân giáp trụ chạy lên bãi tập, một tay cầm khiên, một tay cầm cây chùy gỗ lớn cỡ đầu người. Binh sĩ di chuyển nhanh nhẹn, giơ khiên che chắn. Chùy gỗ gõ vào khiên, phát ra những tiếng ‘boong boong’ vang trầm.

Công Tôn Ưởng nhìn một hồi, vẫn mơ hồ không hiểu, quay sang hỏi thiên phu trưởng: “Có diệu quyết gì trong đó?”

“Hồi đại lương tạo, đây gọi là lính chùy, mạt tướng chuyên dùng để ứng phó với kỵ binh thiết giáp của Ngụy.”

Công Tôn Ưởng sửng sốt: “Ồ, ứng phó thế nào?”

“Kỵ binh thiết giáp của Ngụy toàn thân mang áo giáp dày, vũ khí bình thường không thể gây tổn thương tới chúng. Mạt tướng đã thử cách này, chỉ cần nện trúng đầu ngựa, nhẹ thì khiến ngựa hoa mắt chóng mặt mà phát điên, nặng thì khiến ngựa chết lăn tại chỗ. Mất ngựa chiến, kỵ binh Ngụy chỉ còn nước giơ đầu chịu báng!”

Công Tôn Ưởng trầm ngâm hồi lâu, rồi liên tiếp gật gù: “Tuyệt lắm! Này chàng trai, ngươi tên gì?”

“Tư Mã Thác!”

“Tư Mã Thác, bắt đầu từ hôm nay, ngươi không còn là thiên phu trưởng nữa, mà là tả thứ trưởng!”