Chương 2

Cách Lạc Dương chừng trăm dặm về phía đông bắc, địa thế bằng phẳng rộng rãi. Nước sông cuồn cuộn chảy từ Lâm Tấn quan xuôi xuống, khi tới vùng đất này, mười phần hung hãn đã yếu đi đến tám phần. Bờ sông mở rộng gấp đôi, từ xa nhìn lại, chẳng khác gì một dải hồ hình đai áo. Trong vùng sông hồ đai áo ấy, dòng nước xiết đã yên bình trở lại, hình thành một bến sông tự nhiên, mọi người gọi là bến Mạnh Tân.

Theo ghi chép trong sử sách nhà Chu, vào cuối mùa xuân năm 1044 trước Công nguyên, Vũ Vương Cơ dẫn quân về phía đông, ra khỏi cửa ải Hàm Cốc, lập đàn tế trời trên sườn đồi cao cách Mạnh Tân không xa, hội tụ tám trăm chư hầu, tuyên thệ phạt Trụ. Sau khi tuyên thệ, quân Chu vượt sông Hà Thuỷ tại đó, hai năm sau đánh bại Trụ Vương ở cánh đồng Mục Dã, thẳng đến Triều Ca, giành được thiên hạ, lập nên nhà Đại Chu.

Tròn bảy trăm năm sau, tức năm 344 trước Công nguyên, cũng vào dịp cuối xuân, bến Mạnh Tân xưa nay yên tĩnh lại một phen huyên náo. Từng đoàn xe ngựa rầm rập tiến về, dừng lại trước sườn đồi đất vàng nức tiếng cách bến sông hai dặm, dựng trại xung quanh, tạo thành từng dãy hành dinh.

Có tổng cộng mười bốn hành dinh, quy mô khác nhau, dàn hàng trật tự. Trên mỗi hành dinh đều dựng cây cọc cao, treo cờ các nước, đủ các loại màu sắc xanh đỏ vàng đen trắng, rực rỡ vô cùng.

Ngày Đinh Mùi, trời đã về chiều, giờ Thân sắp tới.

Gió xuân dìu dặt, cờ xí muôn sắc tung bay phấp phới, trông mà hoa mắt, khó lòng nhận rõ những văn tự trên cờ.

Phía trước hành dinh treo lá cờ chữ “Sở” là một thảm cỏ xanh mướt. Trên thảm cỏ, thái tử nước Tề Điền Tích Cương và thái tử nước Sở Hùng Hoè phục sức hoa lệ, tư thái hiên ngang đang giương cung lắp tên, nhắm vào tấm bia, vùn vụt bắn liền ba mũi. Hai tên binh sĩ canh bia lập tức vác bia chạy ngược trở lại.

Trên mỗi tấm bia, cả ba mũi tên đều găm trúng hồng tâm. Điền Tích Cương và Hùng Hoè liếc xem tấm bia của đối phương, rồi cùng nhìn nhau cười.

Bỗng có tiếng vỗ tay bồm bộp từ phía sau vọng lại.

Hai người đều ngạc nhiên quay đầu lại nhìn. Cách họ khoảng mười bước chân, Hàn Chiêu Hầu tuổi trạc ngũ tuần đang đứng đó. Hàn Chiêu Hầu vóc dáng thấp đậm, rắn rỏi, mình mặc áo giáp da, ngang lưng đeo kiếm, trên mặt nở một nụ cười bí hiểm, lại vỗ tay liền ba cái.



Điền Tích Cương, Hùng Hoè liếc nhìn nhau, rồi cùng bước lên trước một bước, vòng tay nói: “Bái kiến Hàn Hầu!”

Hàn Chiêu Hầu đáp lễ, rồi tiến lại, cầm lấy tấm bia từ tay binh sĩ, vừa ngắm nghía vừa khen ngợi: “Quả là thiện xạ! Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, hôm nay gặp hai vị điện hạ, mới biết câu này quả thực không sai!”

Nước Hàn và Ngụy, Triệu đều thuộc đất Tấn, xưa gọi là Tam Tấn. Mười mấy năm nay, nước Ngụy ngày càng lớn mạnh, Hàn, Triệu đều trở thành thuộc quốc của Ngụy, nhất nhất nghe theo Ngụy Hầu sai khiến. Sau khi kế vị, Hàn Chiêu Hầu bắt đầu mưu đồ biến cách. Sau khi Công Tôn Ưởng sang Tần không lâu, Hàn Chiêu Hầu đã dùng biến pháp của Thân Bất Hại người Trịnh, nhờ thế nước Hàn ngày càng cường thịnh. Năm năm trước, nước Hàn và nước Sở biên cương xung đột, tướng nước Hàn là Thân Bất Hại dẫn bốn vạn quân giằng co với nước Sở suốt sáu tháng ròng. Nước Sở tập kích, chiếm được Nghi Dương của Hàn, Thân Bất Hại dẫn quân vòng qua Phương Thành, vượt đường xa đánh úp Uyển Thành của Sở, hai bên đều nhắm đánh vào vùng đất luyện thép trọng yếu của đối phương, chiến cục thành hoà. Mấy tháng sau, dưới sự điều đình của Ngụy Huệ Hầu, ba nước Ngụy, Sở, Hàn đã điều đình ở Thượng Sái, Sở trả lại Nghi Dương cho Hàn, Hàn trả lại Uyển Thành cho Sở, hai nước bắt tay làm hoà.

Lần này, Ngụy Huệ Hầu triệu tập đại hội ở Mạnh Tân, Sở vốn là vương, ngang hàng với Chu, hoàn toàn có thể không đến. Nhưng Sở Uy Vương thứ nhất là muốn thăm dò động thái Trung Nguyên, thứ hai là muốn tôi rèn thái tử, nhân tiện để cho nước Ngụy được mở mày mở mặt, nên cũng nhận lời mời của Ngụy Hầu, cho thái tử Hùng Hoè tới dự triều hội.

Bởi những khúc mắc trước kia, lại cũng vì mối quan hệ căng thẳng giữa Hàn và Ngụy, nên lúc này, sự xuất hiện của Hàn Chiêu Hầu mang một sắc thái khá đặc biệt. Thái tử nước Sở Hùng Hoè liếc Điền Tích Cương một cái, rồi thản nhiên đáp lời: “Đa tạ Hàn Hầu quá khen!”

Quả nhiên, Hàn Chiêu Hầu đặt tấm bia xuống đất, ngữ khí thong thả, lời nói đầy ẩn ý sâu xa: “Nghe nói điện hạ Doanh Tứ nước Tần có thể kéo cây cung năm thạch, cách xa trăm bước bắn trúng lá dương liễu. Nếu hôm nay cũng có mặt ở đây, ba vị hẳn có thể đọ tài cao thấp!”

Điền Tích Cương tuổi trẻ khí ngạo, phá lên cười lớn một tràng rồi nói: “Người mà Hàn Hầu vừa nhắc tới, lẽ nào là cậu ấm phóng đãng của Tần Công? Tích Cương lại nghe đồn rằng, khi Công Tôn Ưởng mới thi hành biến pháp, kẻ đó phản đối đầu tiên, bản thân hắn phải chịu cái nhục cắt tóc đã đành, ngay cả lão thầy già Công Tôn Giả và thái phó Doanh Kiền của hắn cũng phải liên luỵ, bị thích chữ vào mặt, xẻo mũi thay hắn, trở thành trò cười của liệt quốc.”

Hùng Hoè khinh khỉnh tiếp lời: “Cậu ấm phóng đãng đó không phải là không đến, chỉ e là không dám đến!”

Hàn Chiêu Hầu thấy Hùng Hoè ăn nói ngông cuồng, trong lòng bực bội, cười nhạt mà nói: “Ồ, điện hạ không những dám tới, mà còn không sai hẹn với Ngụy Hầu dù chỉ một chốc lát, quả nhân thực tình khâm phục! Nhân tiện xin nói một câu, Sính Đô(3) cách đây hơn ba nghìn dặm, điện hạ đi đường hẳn đã phải dãi gió dầm sương, thật vất vả quá!”

Hùng Hoè cười nhạt một tiếng: “Hồi Hàn Hầu, Hùng Hoè trên đường du sơn ngoạn thuỷ, vui vẻ khoan khoái vô cùng. Nếu nói về vất vả, Hùng Hoè sao so được với Hàn Hầu? Nghe nói Hàn Hầu nhận được hịch truyền của Ngụy Hầu, tức tốc lên đường ngay trong đêm, chưa tới ba ngày đã vượt qua nghìn dặm mà tới!”

Hàn Chiêu Hầu bật cười ha hả: “Ha ha, thật là miệng lưỡi sắc sảo! Sở Vương có điện hạ đúng là đã có người kế tục! Không giấu điện hạ, quả nhân và Sở Vương cũng được coi là quen biết nhiều năm. Tại cuộc gặp ở Thượng Sái năm xưa, trong bữa tiệc, quả nhân và Sở Vương đánh cuộc bằng rượu, Sở Vương nhất thời bất cẩn, đã để thua quả nhân một bình rượu lâu năm, nói rằng lần sau gặp mặt sẽ tặng. Hội Mạnh Tân lần này, quả nhân vốn không định tới, nhưng chợt nhớ Sở Vương có lẽ sẽ đến trả bình rượu còn nợ, nên đôi chân già này cứ nhất quyết đòi đi.”



Hùng Hoè cũng bật cười lớn, miệng lưỡi bén nhọn đáp trả: “Hàn Hầu nói rất đúng! Trước khi vãn bối đi, phụ vương quả thật có lấy ra một bình rượu lâu năm, kéo tay vãn bối lại dặn rằng: ‘Ngụy Hầu triệu tập hội Mạnh Tân, các công hầu khác có tới hay không rất khó nói, nhưng Hàn Hầu nhất định sẽ tới. Lần này sai con đến Mạnh Tân, cũng chẳng có việc gì khác, chỉ cần giao bình rượu lâu năm này cho Hàn Hầu. Cũng chuyển lời tới Hàn Hầu rằng, rượu này do quả nhân tự tay ủ, nếu muốn biết được mùi vị thật sự trong đó, phải thưởng thật kỹ!’.”

Hàn Chiêu Hầu hơi sững lại một thoáng, liếc sang Điền Tích Cương, lại liếc nhìn hơn chục hành dinh xa gần lớp lớp, đổi giọng tự trào: “Ha ha… Hôm nay, Ngụy Anh đúng là nở mày nở mặt, liệt quốc lớn nhỏ, không nước nào không tới! Bất luận thế nào, lần này được uống rượu ủ lâu năm của Sở Vương, quả nhân cũng coi như không uổng phí chuyến đi này!”

Hùng Hoè nhìn mặt trời đang xế về tây, cười nói: “Chỉ e Hàn Hầu nói quá sớm. Theo hịch truyền của Ngụy Hầu, chư hầu phải tới trước giờ Thân hôm nay. Nhìn mặt trời đã thấp thế kia, giờ Thân có lẽ đã tới rồi. Hẳn Hùng Hoè mắt mũi kém cỏi, nên không nhìn thấy xe của nước Tần đâu?”

Điền Tích Cương không bỏ lỡ thời cơ, tiếp lời: “Đúng vậy, đúng vậy, Tích Cương cũng muốn thỉnh giáo Hàn Hầu, Ngụy Hầu uy danh là thế, Tần Công làm gì có chuyện không dám tới?”

Hàn Chiêu Hầu quét ánh mắt qua Điền Tích Cương, dừng lại ở Hùng Hoè: “Tần Công không đến, có lẽ là coi thường rượu lâu năm của nước Sở!”

Hùng Hoè cung kính đáp: “Hàn Hầu nói chí phải. Nghe nói Tần Công tửu lượng kém, không như Hàn Hầu tửu lượng hơn người, chỉ cần nghe nói có người cho rượu, chưa đợi trời sáng đã cấp tập lên đường!”

Điền Tích Cương cười lớn, phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy! Hàn Hầu tửu lượng hơn người, tối nay có người ban rượu, Hàn Hầu vừa hay có cơ hội để thể hiện bản lĩnh!”

Hàn Chiêu Hầu thở dài một tiếng: “Ồ, hai vị điện hạ, tuổi trẻ khí thịnh cũng vô dụng thôi, tiệc rượu tối nay, bất kể tửu lượng khá dở thế nào, cũng đều phải uống. Hai vị hãy chờ mà xem, nếu đúng như quả nhân dự đoán, Tần Công tửu lượng kém e rằng sẽ phải uống rượu phạt!”

Hai vị thái tử lập tức ngẩn người: “Rượu phạt?”

Hàn Chiêu Hầu ngoảnh đi, ánh mắt từ từ dừng lại ở hành dinh nước Ngụy, rồi gật mạnh đầu khẳng định.