Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Thần Omega Xuyên Đến Mạt Thế

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Đau không?”

Giọng điệu vô cảm, lạnh lùng hoàn toàn không có ý quan tâm nào nhưng chính câu nói của hắn lại là lời hỏi han, quan tâm một người xa lạ như cậu.

Trái tim Lục Vĩnh Hi nhẹ run lên, hình như đây là lần đầu tiên có người hỏi cậu câu này. Cậu cầm viên tinh thạch trong tay, đứng dậy nhìn thẳng vào người vừa hỏi mình. Hắn ta là cái vị thiếu tá phản diện trong thế giới gốc, lạnh lùng, quyết đoán chỉ biết đến nhiệm vụ bảo vệ mọi người, tuy vậy Lục Vĩnh Hi lại bị đôi mắt người này thu hút. Hắn có đôi mắt màu nâu nhạt, là màu nâu của hạt dẻ, rất bình dị, ấm áp, nếu nhìn kĩ vào mắt hắn hình tượng thiếu tá Cố lạnh lùng cũng không còn bao nhiêu.

“Tôi không bị thương.”

“Mũi cậu chảy máu rồi.”

“A… không sao, nóng trong người thôi.”

Con ngươi màu nâu nhạt thoáng hòa tan, hắn rút trong túi áo ra một chiếc khăn tay trắng đưa cho cậu, ngữ điệu lạnh nhạt nói: “Cầm lấy.”

Lục Vĩnh Hi xua tay bảo không cần, máu cậu có thể làm chiếc khăn tay trắng ngần ấy của hắn bẩn mất nhưng người nọ lại không nói gì nghiêm mặt cầm nó đưa đến trước mặt cậu mãi cho đến khi cậu chịu cầm lấy nó mới thôi.

Lục Vĩnh Hi nhỏ giọng nói với hắn sức mạnh từ viên tinh thạch trong não xác sống biến dị coi như một lời cảm ơn: “Thiếu tá có thể cho người tìm một ít về nghiên cứu.”

Hắn gật đầu quay người rời đi sắp xếp nhiệm vụ cho cấp dưới chỉ để lại một bóng lưng cao lớn cô đơn cho cậu. Lục Vĩnh Hi thấy được hình bóng cậu khi xưa, một người luôn một mình cố gắng vì vô số người, cô đơn, tĩnh mịch. Dù vậy hai người bọn họ vẫn có một cái gì đó rất khác nhau, cậu không lạnh lùng như người nọ, cũng không có khả năng khiến mọi người luôn phục tùng mệnh lệnh của mình, cậu là một cổ máy, một con rối do một quốc vương điều khiển.

Còn hiện tại, cậu chỉ là một người bình thường có sứ mệnh báo thù cho ân nhân của mình mà thôi.

Lục Vĩnh Hi nhìn chiếc khăn trắng trên tay nhẹ lau đi máu đang chảy ra do tinh thần lực bị cậu sử dụng quá độ. Vết máu đỏ tươi chói mắt lan ra trên chiếc khăn tựa như cuộc đời không chút liên quan của hai người bọn họ đã bị đối phương nhuộm lên chút sắc màu kể từ thời khắc này.

Cậu nhẹ nhàng xếp gọn nó lại cho vào túi áo. Lục Vĩnh Hi tiếp tục việc làm dang dỡ của mình, cậu tìm được ba viên tinh thạch khác trong não của đám xác sống, hai viên màu đỏ và một viên màu trắng.
« Chương TrướcChương Tiếp »