Chương 17

Bởi vì sở hữu tinh thần lực đặc biệt nên từ nhỏ Lục Vĩnh Hi đã có khả năng bổ sung năng lượng cho mình bằng bất kì loại năng lượng nào, không phù hợp cậu sẽ cố dung hòa cho nó trở nên phù hợp. Vì thế những thứ trước mắt này đều có thể giúp khôi phục lại một chút tình trạng suy kiệt tinh thần lực của bản thân cậu.

Lục Vĩnh Hi tìm một nhà vệ sinh ở tầng 3 thử vận may một chút, may mắn là nước vẫn còn dùng được. Siêu thị lớn thường có nguồn nước dự trữ, có lẽ vì nguyên nhân này mà cả một thành phố đều bị vấn đề nhà máy ngừng hoạt động mà mất đi nguồn nước, chỉ riêng những nơi như thế này mới còn sử dụng được mà thôi.

Cậu rửa qua 4 viên tinh thạch và đôi găng tay đen bằng da của mình, Lục Vĩnh Hi trực tiếp cầm trong tay dùng ý niệm hấp thu nó. 001 kiểm tra thể trạng của cậu sau đó thấp giọng thông báo.

[Chỉ số tinh thần lực khôi phục 5%]

[Tinh thần lực ước tính hiện tại: Cấp C]

“Tạm rồi, đi thôi.”

Nước trong vòi sau khi Lục Vĩnh Hi rời đi cũng trở thành màu xanh đen hôi thối, nơi này cũng không còn nguồn nước sạch nữa rồi.

Cậu quay lại đã thấy Trần Miên Đông đi đến lo lắng, sốt ruột hỏi han: “Cậu đi đâu vậy? Có bị thương không?”

Đáy mắt nguyên soái Lục hiện lên chút ý cười, cậu quăng cho anh viên tinh thạch màu trắng bản thân chưa dùng, mở cửa xe nói: “Giữ nó, anh chắc là sẽ cần.”

Trần Miên Đông vừa cầm lấy viên tinh thạch đã cảm thấy nguồn năng lượng cạn kiệt trong người trở nên sung túc trở lại, anh vui vẻ phấn khích vỗ vỗ vai cậu: “Cái này ở đâu ra thế? Quá thần kỳ, tôi khôi phục ngay luôn này.”

Lục Vĩnh Hi nghiêng người né tránh, thản nhiên nói: “Tôi lấy trong đầu xác sống đấy.”

“Khụ…khụ.”

Trần Miên Đông nghe vậy liền ho khan vài cái sau đó liền im lặng không hiếu kì nữa.

Thứ xinh đẹp thế này lại nằm trong đống óc não ghê tởm kia…. vừa nghĩ thôi anh đã muốn nôn rồi.

Đội 7 giúp đỡ chở một phần vật dụng cần thiết trở về căn cứ trước. Cố Viễn Quân nghe tiếng xe khởi động, nhẹ xoay người nhìn về hướng nó rời đi.

Bộ đàm vang lên giọng nói uy nghiêm của cha hắn khiến đôi mắt nâu nhạt nhuộm lên sắc thái lạnh lùng.

“Vâng, tôi đã rõ thưa đại tá.”

Cố Viễn Quân kéo thấp vành mũ quân phục, cố cảm nhận chút xúc cảm còn xót lại khi hắn nhẹ chạm tay với thiếu niên.

Tay cậu ấy rất mềm.

Đôi mắt xanh của cậu ấy… rất đẹp.

Rất đẹp.