Chương 19

Cậu dứt khoát mở cửa xe nhanh chóng luồn lách qua hàng người mặc kệ đại úy Trần gọi với theo ở phía sau, rốt cuộc vẫn là muộn một bước. Lục Vĩnh Hi cảm nhận nguồn năng lượng ô nhiễm đã lan sang người phụ nữ, cô ấy bị cắn rồi.

Tiếng la hét của những người tại đó đột ngột im bặt.

Một tiếng súng vang rền.

Không biết từ lúc nào ở lối vào ưu tiên của căn cứ đã xuất hiện đoàn xe bọc thép quen thuộc. Cố Viễn Quân dáng người thẳng tấp đứng đó, khẩu súng ngắn được hắn chậm rãi cho lại vào bao súng bên hông, lạnh nhạt căn dặn.

“Cấp quyền ra vào ưu tiên cho đội 7.”

“Vâng."

Lục Vĩnh Hi vừa đuổi tới đã thấy hình ảnh như thế, đối lập với vị thiếu tá lạnh lùng, bình tĩnh kia là một người phụ nữ với mạch máu xanh đen lan dài từ cổ lên mặt, trên đầu cô là một cái lỗ to, đứa trẻ được cô ôm trong ngực bất động tựa hồ cũng đã ra đi mãi mãi cùng người mẹ kính yêu của mình.

Vài giây trôi qua mọi người mới bừng tỉnh khỏi sự việc vừa rồi, mất kiểm soát la hét, sợ hãi. Cậu có thể nghe được tiếng mắng nhiếc của những người người lớn tuổi, vẻ mặt sợ hãi của những người trẻ tuổi nhìn về phía Cố Viễn Quân.

“Đáng sợ quá!”

“Gϊếŧ… gϊếŧ người.”

“Đồ máu lạnh, sao có thể gϊếŧ một người đang sống sờ sờ cơ chứ!”

“Hắn gϊếŧ cô ấy rồi.”

“Anh ta đáng sợ quá!!”

"Đừng chửi người bên quân đội, cẩn thận lời nói đi."

"Cô ấy hình như đã trở thành xác sống rồi kia mà."

Ánh mắt vị thiếu tá nọ lạnh lẽo như hầm băng quét một vòng qua đám người cho đến khi hắn chạm mắt với cậu thiếu niên ấy.

Đôi mắt nâu nhạt hơi rũ xuống một chút rồi vội quét qua không nhìn thẳng vào người cậu, hắn kéo nhẹ vành mũ quân phục, xoay người lên xe rời đi.

Ở đó vẫn tồn tại những lời nói khó nghe vì hành động vừa rồi của hắn, những người dân tự cho mình là đúng chỉ trích hắn như một kẻ tội đồ. Lục Vĩnh Hi nhìn theo bóng lưng người nọ đột nhiên thấy đồng cảm.

Người giữ chức vị càng cao càng gánh chịu nhiều thứ mà người thường không thể nào hiểu được. Nếu cậu là hắn cậu vẫn sẽ làm như vậy, bởi vì họ chịu trách nhiệm cho mạng sống của rất nhiều người, không thể do dự thiếu dứt khoát trong bất kì tình huống nguy hiểm nào được.

Chung quy đây cũng không phải chuyện của cậu, an toàn của bọn họ đã được đảm bảo cậu nên trở về vị trí của mình thôi.

Lục Vĩnh Hi đi đến chiếc xe vừa chuyển từ làn thông thường sang làn ưu tiên. Trần Miên Đông đưa đầu ra bên ngoài tìm kiếm bóng hình cậu đặc công của đội mình.