Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Thần Omega Xuyên Đến Mạt Thế

Chương 21

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cậu và các thành viên khác của đội 7 xác nhận thông tin lần nữa tại cổng ra vào khu nhà của đội. Lục Vĩnh Hi đưa mắt quan sát kĩ nơi này một chút, cậu nhỏ giọng hỏi Trần Miên Đông về vị trí của các đội còn lại trong căn cứ.

“À, cậu hỏi làm gì thế? Thường thì chúng ta cũng không cần tiếp xúc nhiều với các đội khác đâu, chỉ những nhiệm vụ đặc biệt các đội mới đυ.ng mặt hay hợp tác với nhau mà thôi.”

“Tôi chỉ hỏi cho biết, không quan trọng.”

Trần Miên Đông nghe vậy cũng chỉ nghĩ cậu là tò mò, anh chỉ về dãy biệt thự ngoài rìa gần cổng căn cứ nói: “Đó là nơi ở của đội 6, một trong những tổ đội đông thành viên và mạnh nhất căn cứ này, chỉ sau bốn đội do thiếu tá Cố dẫn dắt, mặt ngoài ai cũng sẽ nghĩ tất cả đều một lòng lo cho sự việc trước mắt nhưng thật ra lực lượng chủ chốt trong quân đội ở đây sớm đã chia ra nhiều nhánh từ lâu rồi, bọn họ là một trong số đó.”

Lục Vĩnh Hi nhìn về hướng tay anh, đúng lúc một thiếu niên với vóc người nhỏ nhắn, làn da trắng hồng, khuôn mặt có mấy phần thanh tú vừa bước ra từ một chiếc xe bọc thép của đội 6.

Lục Thanh, em trai của Lục Ngạn.

Người mà cậu cần gϊếŧ càng sớm càng tốt.

Tìm thấy cậu ta rồi.

Thấy cậu thất thần nhìn về hướng mình chỉ, Trần Miên Đông rầm rì hỏi: “Cậu có thấy cái cậu chàng đẹp đẹp đấy không?”

Lục Vĩnh Hi lạnh nhạt “ừm” một tiếng khiến đại úy Trần cảm thấy bản thân như bị giội một gáo nước lạnh, đột nhiên anh không muốn kể tiếp cho lắm.

Nguyên soái Lục nghe thanh âm ồn ào bên tai biến mất nhỏ giọng hỏi tiếp: “Anh không kể nữa à?”

“...”

Trần Miên Đông nhận mệnh thở dài: “Cậu ấy là người đầu tiên có dị năng trong căn cứ này đấy, chính là dị năng không gian mà chúng ta thường thấy trong mấy quyển tiểu thuyết mạng đó.”

“Xem ra cậu ta tự bê đá đập chân mình từ sớm rồi.” Lục Vĩnh Hi nói một câu không rõ đầu đuôi khiến vẻ mặt người bên cạnh cậu ngơ cả ra.

“Tại sao?”

Nguyên soái Lục cảm thấy thế giới này cũng thật lạ, một người như Trần Miên Đông nếu ở thời đại tinh tế có lẽ đã không lên được quân hàm đại úy rồi. Dù sao cậu cảm thấy anh ta thích hợp với cuộc sống tự do không chút vướng bận nào hơn là đời sống kỉ luật của một quân nhân.

Nghĩ như thế nhưng cậu lại không thấy chán ghét người này xíu nào.

Vì tính cách anh có đôi phần giống cơ giáp của cậu chăng?
« Chương TrướcChương Tiếp »