Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Thần Omega Xuyên Đến Mạt Thế

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Vĩnh Hi cười nhẹ gật gật đầu rồi nói một tiếng tạm biệt với anh, tự mình đi xem những khu vực gần khu nhà của đội bọn họ. Cậu nhìn Đại úy Trần tủi thân rời đi mà chẳng nói lên được lời nào, chỉ nở một nụ cười nhạt nhào, đôi mắt đượm buồn nhìn những đoàn xe đang ra ra vào vào căn cứ.

Cậu là một omega dù trái tim có cứng rắn đến đâu bản năng vẫn có thể dễ dàng cảm nhận tình cảm của một người dành cho mình, dù chỉ là cảm mến thoáng qua hay thật sự thích đi chăng nữa thì đối tượng cũng không nên là cậu. Lục Vĩnh Hi cậu không thuộc về thế giới này, cậu là một kẻ ngoại lai, một vị khách qua đường, chỉ có thể tiếp xúc nhưng không thể nán lại.

Đến khi giải quyết xong Lục Thanh, giúp người ở đây giảm bớt một ít nguy hiểm, uy hϊếp từ đám sinh vật tràn lan ngoài kia, cậu sẽ rời đi cùng người thân duy nhất của cậu.

001 chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa ở thế giới trước của mình, nó sẽ tìm được nơi tốt đẹp ít ỏi còn sót lại trên thế giới sắp đi vào tận diệt này, để cậu được sống, được nghỉ ngơi, được làm điều mình thích.

Đang mãi nghĩ ngợi về tương lai Nguyên soái Lục bất giác đã đi ra phía sau của dãy nhà, không biết có nên nói là may mắn hay xui xẻo, cậu lại gặp Lục Thanh đang ở đây cùng với một người đàn ông… làʍ t̠ìиɦ.

“Đội trưởng…anh nhẹ lại một chút ah…aa”

001 như vị phụ huynh già cứng nhắc nói: “Chủ nhân đừng nghe mấy âm thanh này, ngài cần rời đi ngay hoặc tôi sẽ gϊếŧ bọn họ.”

Lục Vĩnh Hi nhướng mày nhẹ vỗ vỗ lên võ kiếm treo bên hông: “Ta không quan tâm đến thứ thanh âm ấy, chuyện gϊếŧ cậu ta chưa vội, tinh thần lực của ta chưa khôi phục đến mức có thể khiến Lục Thanh tự nguyện cắt đứt khế ước với không gian của Lục Ngạn. Ngoan, phải đợi.”

“Đã hiểu thưa ngài, tôi sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”

Lục Vĩnh Hi liếc nhìn lại khuôn mặt của Lục Thanh một cái mới quay lưng rời đi.

Cậu ta lộ chuyện không gian của chính mình quá sớm, ngày một ngày hai không sao nhưng đến lúc lương thực trở nên thiếu thốn hơn thì sẽ hiểu rõ, bản thân là ngu ngốc hay khôn ngoan.

Có khi cậu chẳng cần ra tay, cậu ta đã không thể làm nên trò trống gì, được sống thoải mái như ở tuyến thế giới thứ hai sau khi Lục Ngạn chết cậu chưa xuyên đến lại càng không. Chẳng lí nào một kẻ không tài năng, không thông minh có thể biến mình thành vai chính được. Chỉ có những kẻ tự mang ảo tượng quá nặng vào bản thân mới nghĩ mình có thể sống tiêu diêu tự tại khi kẻ khác đang vật vã nơi hố sâu của sự tận diệt. Người qua đường chung quy vẫn là người qua đường mà thôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »