Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Thần Omega Xuyên Đến Mạt Thế

Chương 38

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cảm giác này, cứng rắn, lạnh lẽo, không phải làn da bình thường.

Hắn không tự ý mở chiếc găng tay ấy ra kiểm tra bởi bản thân đã sớm biết nó là gì.

Là máy móc... cậu ấy có một cánh tay bằng máy.

Trong đầu hắn có vô vàng suy nghĩ về Lục Vĩnh Hi nhưng lại không có chút bài xích nào. Dẫu hoài nghi, dẫu mơ hồ, hắn vẫn không nghĩ đến việc sẽ làm hại cậu.

Hắn sẽ không bao giờ đối đầu với cậu ấy.

Trừ khi Lục Vĩnh Hi không còn là cậu nữa.

Không còn là nhân loại.

Bộ đàm truyền đến thanh âm hoảng loạn của một đám binh lính khiến hàng mày của Cố Viễn Quân ngày càng cau lại. Hứa Tùy bình tĩnh xin chỉ thị từ hắn.

“Thưa thiếu tá, chúng ta nên làm gì ạ?”

“Đến chi viện.”

“Vâng.”

Lục Vĩnh Hi mở bừng mắt, cảm nhận rõ cả người bản thân hoàn toàn không còn cảm giác nóng cháy, khó chịu nữa mới an tâm thở phào một hơi nhưng rồi kí ức trong não bộ bắt đầu từ từ chiếu lại tất cả những gì đã diễn ra, từ hành động lời nói của cậu, cho đến người nọ.

“.…”

001 giao tiếp tinh thần với cậu: “Ngài tỉnh rồi.” Giọng điệu nó mang theo chút vui vẻ, có phần giống với bạn nhỏ 001 ở cạnh cậu trước đây, “Chỉ số tinh thần lực khôi phục 10%, Cấp bậc dự đoán hiện tại cấp B.”

Lục nguyên soái không thể nào vui nỗi, cậu lộ ra bộ dáng kì quái đó rồi, hắn chắc chắn đã nghi ngờ thân phận của cậu, thậm chí nghi ngờ cậu có phải là con người hay một vật thí nghiệm gì đó của chính phủ không?

Tuy nhờ người nọ cậu mới có thể giữ được mạng sống mà không cần phá hủy tuyến thể nhưng… cậu đâu thể nào nói bản thân là người ở một thế giới khác cho hắn chứ!

Cố Viễn Quân lên tiếng hỏi: “Tỉnh rồi?”

Lục Vĩnh Hi không thể tiếp tục giả vờ ngủ để bản thân có thêm thời gian suy nghĩ nữa, cậu nhanh chóng ngồi thẳng người dậy, quay lại tác phong nghiêm túc như mọi khi trả lời: “Thưa thiếu tá, tôi đã tỉnh.”

“Ừm, cậu tỉnh đúng lúc lắm, chúng ta đang đến chỗ đội cậu.”

“Đội tôi có chuyện?” Chỉ nghe vài lời đơn giản thế mà Lục Vĩnh Hi đã có thể đoán được ý tứ hắn muốn biểu đạt trong lời nói của mình, “Đội 7 bị xác sống bao vây.”

Cố Viễn Quân nhìn bàn tay đang bất giác nắm chặt của cậu, tiếp tục nói: “Chưa có thương vong.”

Lúc này các khớp trên tay Lục Vĩnh Hi mới nhẹ thả lỏng, bảo vệ đồng đội hay giữ chữ tín đều là những việc ăn sâu vào máu thịt cậu, nếu như đã nói phải đảm bảo an toàn khi bọn họ chọn địa điểm đó thì nói được phải làm được.
« Chương TrướcChương Tiếp »