Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Thần Omega Xuyên Đến Mạt Thế

Chương 41

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Phù…ổn rồi.” Lục nguyên soái tiện tay tách luôn não bộ của nó, dùng kiếm từ từ kéo viên tinh hạch ra bên ngoài.

Trần Trúc An lớn tiếng hỏi: “Cậu ổn chứ?”

“Ổn.” Lục Vĩnh Hi thản nhiên lấy chiếc khăn từng được thiếu tá tặng lau đi máu mũi chảy ra sau khi sử dụng tinh thần lực quá mức như một thói quen, “Tôi qua giúp ngay đây.”

Giải quyết xong, cả đám không có thời gian nghỉ ngơi ngay mà phải gấp rút đưa người mắc kẹt ở đây trở về căn cứ càng sớm càng tốt.

Các binh lính lần lượt dìu những học sinh đã vô cùng mệt mỏi, bất an thời gian dài lên xe cứu viện. Lục Vĩnh Hi nhìn một thiếu niên trầm mặc ngồi bên một xác chết đã bị bọn họ xử lý mà nhíu mày, cậu đi đến nhỏ giọng nói: “Cậu nên lên xe cùng mọi người.”

Nhạc Huy như một cái xác không hồn, đôi mắt cậu nhóc trống rỗng chẳng thể nào tìm thấy chút ánh sáng nào trong đôi mắt ấy, miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Bạn em…cậu ấy…cậu ấy.”

Lục Vĩnh Hi vừa nhìn đã biết cậu nhóc trong nhất thời sẽ không thoát khỏi cảm xúc hiện tại được, cậu rũ mắt nhìn Nhạc Huy rồi lại nghe tiếng thúc giục từ đồng đội, có xác sống đang đến, bọn họ phải đi ngay.

Ngay lúc Nhạc Huy còn đang đau buồn tự lẩm bẩm tên người bạn thân đã chết của mình thì bị một cánh tay mạnh mẽ xách lên như xách một túi rau ở chợ, người nọ xách cậu lên rồi kéo cậu đi dễ dàng khiến cậu ngỡ rằng bản thân thật sự rất nhẹ.

“Anh… bỏ em xuống.”

Lục Vĩnh Hi kéo cậu chàng lên lưng mình cũng không phải không mệt, cậu không muốn đôi co với một đứa nhỏ nên chỉ có thể dùng giọng điệu cứng rắn trước đây của bản thân quát: “Im miệng cho tôi.”

“Chúng tôi cần phải cứu rất nhiều người, cậu là một trong số đó. Đã có vài đồng chí phải tử nạn vì đến đây cứu các cậu đấy, trân trọng mạng sống của mình đi.”

Nhạc Huy rũ mắt, trong con ngươi ảm đạm ánh lên chút cảm xúc khác, cậu nhóc nhỏ giọng nói: “Vâng, em biết rồi, cảm ơn các anh đã không bỏ mặc bọn em.”

Nhưng phải chi sớm một chút là tốt rồi, chỉ một chút nữa thôi bạn cậu có lẽ sẽ không vì bảo vệ cậu mà chết.

“Sinh ly tử biệt là chuyện rất bình thường, có lẽ bạn cậu vẫn luôn đi theo bảo vệ cậu thì sao nào?”

Nhạc Huy thẫn thờ trả lời: “Như vậy thì tốt lắm.”

“Ừm, nhất định sẽ như vậy…” Cậu tự nghĩ đến quá khứ của chính mình rồi chua chát nói, lời chưa nói hết đều nằm ở trong lòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »