Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Thần Omega Xuyên Đến Mạt Thế

Chương 53

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người ngoài lại chỉ nghĩ lí do đơn giản nhất họ có thể nghĩ ra, ngài thiếu tá và chàng trai trẻ bên cạnh hắn có gian tình.

Lời đồn không hay ấy lan rộng tới mức truyền đến tại cha hắn, Cổ Viễn Quân chưa từng để cậu phải lo những việc này, hắn đã nói cậu chỉ việc làm đúng phận sự của mình là được.

Nhưng cậu vẫn muốn chứng mình cho đám người ấy, dù Cố Viễn Quân giữ cậu lại với mục đích thâm dò hay gì khác thì cậu hoàn toàn có năng lực đứng bên cạnh hắn.

Vì vậy cuộc họp trước đó mới được diễn ra.

Bây giờ là mạt thế, sức mạnh là thứ quan trọng nhất, cậu chỉ cần cho bọn họ biết cậu có đủ khả năng là được. Dù không có quân hàm hay cấp bậc trên vai cậu vẫn là quân nhân.

Mạnh mẽ hơn bất cứ người nào trong số bọn họ.

Trong màn sương đêm dày đặc, Lục Vĩnh Hi có thể thông qua liên kết tinh thần lực khế ước giữa mình và 001 để thấy hoàn toàn tình hình bên nó. Đường phố không một bóng người, chỉ có những bóng ma lang thang chờ đợi con người xuất hiện chia sẻ máu thịt của họ cho chúng.

Lục Vĩnh Hi thông qua đôi mắt của 001 thấy được một thứ biến dị khác ngoài xác sống bình thường.

Thực vật biến dị.

Trong cửa hàng hoa bỏ không gần căn cứ, có một chậu hồng khổng lồ cả người đầy gai nhọn chảy ra một đống chất nhầy xanh đen ghê tởm.

Những cây hoa lan xinh đẹp cũng trở nên kì quái với những chiếc răng nhọn hoắt như có thể một lần cắn đứt bất cứ thứ gì đến gần chúng.

“Chủ nhân, ngài ngủ sớm một chút, việc lấy tinh hạch ngài cứ yên tâm giao cho tôi.”

“Đợi lát đã, ta phải xem mức độ tiến hóa của bọn chúng đến đâu rồi.”

“Vâng.”

Đôi mắt xanh tương tự như chủ nhân kính yêu của nó sáng rỡ trong đêm tối, mạnh mẽ xông vào bày xác sống biến dị không chút sợ hãi, bởi nó cũng giống như chủ nhân của mình, được tạo ra chỉ với mục đích chiến đấu, nó sẽ chiến đấu bằng tất cả sức lực để giúp đỡ chủ nhân.

Lục Vĩnh Hi nằm trên giường hàng mày nhẹ cau lại, cậu nhắc nhở: “Bọn chúng nhanh quá, ngươi cẩn thận một chút, đủ liền về.”

“Vâng, ngài nghỉ ngơi đi ạ.”

“Ừm.” Lục Vĩnh Hi giải quyết việc căn cứ cả ngày sớm đã rất mệt, cậu ngáp một cái mới không mấy yên tâm nói: “Về nhanh nhé!”

“Vâng.”

“Đứa nhỏ ngốc, ngoan quá”

Mí mắt nặng trĩu, cậu từ từ thả lỏng tinh thần lực đang liên kết với 001, chìm vào giấc mộng.

Tiếng mưa nặng hạt rơi mãi trong đêm, chẳng có mấy ai có thể an tâm đánh một giấc đến hừng đông.
« Chương TrướcChương Tiếp »