Chương 7

Bây giờ khác rồi, cậu đã đi đến một thế giới khác, một thế giới mà cậu có thể làm một người bình thường thoải mái, tự do mà sống, chẳng còn ai có thể kiểm soát cảm xúc của cậu được nữa.

Lục Vĩnh Hi nhìn 001 đang nghiêm túc đứng trước cửa canh gác cho chủ nhân của nó được an ổn nghỉ ngơi thì yếu ớt gọi nó lại: “001.”

001 trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt cậu, cẩn thận hỏi han: “Ngài bị đau ở đâu sao? Có cần tôi kiểm tra vết thương không?”

Lục Vĩnh Hi đột nhiên ôm chầm lấy cơ giáp màu bạc to lớn trước mặt, thân cơ giáp lạnh lẽo trơn nhẵn như loài rắn nhưng nó lại đặc biệt ấm áp với Lục Vĩnh Hi, cậu vỗ vỗ lên thân cơ giáp, trên môi nở nụ cười, nước mắt lại lăn dài trên má.

“001, cậu là người thân của tôi… dù là quá khứ, hiện tại, tương lai đều sẽ luôn như vậy.”

001 không biết vì sao chủ nhân nó lại khóc, cũng chẳng biết chủ nhân sao phải nói với nó những lời như vậy, nó chỉ biết nó tồn tại là vì người trước mặt này. Cánh tay to lớn nhẹ ôm lại chủ nhân nhỏ bé của mình, nó chỉ dám vòng nhẹ người cậu, sợ bản thân sẽ không cẩn thận làm chủ nhân nó bị thương.

“Chủ nhân, cơ thể ngài đang rất thiếu năng lượng, chúng ta cần phải tìm thứ gì đó bổ sung ngay.”

Lục Vĩnh Hi khẽ “ừm” một tiếng, cậu vươn tay lau đi nước mắt của chính mình, đứng dậy hoạt động thử cổ tay máy một chút…. cũng may nó vẫn còn khá ổn.

Dù sao bao năm qua đều dùng tay giả cũng không có gì phải lạ hết. Lục Vĩnh Hi kiểm tra cơ thể hiện tại một chút, theo như trí nhớ của nguyên chủ để lại thì thế giới này hoàn toàn không có thứ gọi là tinh thần lực, mỗi người cũng khộng phân hóa thêm giới tính thứ hai, càng không có thuốc ức chế. Tất cả mọi người đều tựa như Beta ở thế giới của cậu, không có tin tức tố, không năng lực đặc biệt.

Lục Vĩnh Hi cảm thấy may mắn vì những điều này, cái thứ giới tính sau phân hóa chỉ gây thêm phiền phức cho người ta mà thôi. Trong mắt nguyên soái Lục, việc phân hóa thành Omega là điều khiến cậu ghét bỏ chính mình nhất.

Thuốc ức chế đặc biệt dành riêng cho cậu chỉ có viện nghiên cứu của đế quốc sản xuất, vì lí do này mà họ không bao giờ sợ Lục Vĩnh Hi sẽ tạo phản, một Omega đặc biệt như cậu vào kì phát tình không có thuốc ức chế kịp thời nhất định sẽ chết.

Lục Vĩnh Hi chậm rãi sờ ra sau gáy của mình tìm đến vị trí quen thuộc kia kiểm tra, tay cậu chạm đến phần thịt hơi nhô lên ở sau gáy, hít một hơi thật sâu nhắm chặt mắt.