Chương 77

Nên mới nói không hẳn mọi nơi ngoài căn cứ đều nguy hiểm, nếu nơi nào cũng ngập tràn xác sống thì những người ở bên ngoài đều chết hết cả rồi.

Trường cấp 3 Yên Nam vẫn luôn là địa điểm ưu tiên cứu hộ hàng đầu nhưng cũng là nơi tồn tại quá nhiều nguy hiểm, nên nó không phải nơi đầu tiên quân đội cử người đi làm nhiệm vụ cứu người. Nó tọa lạc ở địa điểm tất đất tất vàng của thành phố, các trạm tàu điện ngầm, trung tâm thương mại, hội quán ăn chơi đều ở rất gần với ngôi trường này. Nên việc cho người đến cứu hộ đã là thách thức lớn đối với phía quân đội. Không ngờ thật sự gặp nhiều khó khăn hơn cả họ tưởng, 318 người đi làm nhiệm vụ lại không thể mang các học sinh trở về được ngay, không may cái lạnh đáng sợ lại đột ngột tập kích khiến cho quá trình cứu hộ càng trở nên khó khăn.

Nếu bọn họ đến quá muộn có thể sẽ chẳng thể cứu người được nữa.

Lục Vĩnh Hi mở kênh liên lạc riêng với đội bảy, hỏi rõ tình hình bên phía anh mình.

“Anh Đông, bọn anh có cách nào lên tầng không, em dẫn theo không nhiều người lắm, có thể không đi trực tiếp từ lối vào trước hầm được”

“Lục Vĩnh Hi sao em lại ở đây?” Trần Miên Đông hơi to tiếng xong anh nhận ra bây giờ không phải là lúc quan tâm chuyện này nữa, nhanh chóng báo tình hình cho Lục Vĩnh Hi, “Chậc, anh không biết phải nói sao nữa, thang máy không hoạt động, cửa thang bộ lại bị một đám thực vật ăn mòn chặn kín, lối ra tầng hầm thì đá vỡ chặn kín, bên ngoài thì toàn xác sống biến dị cấp B. Em đợi thiếu tá đến nghĩ cách đã.”

Lục Vĩnh Hi lạnh nhạt nói: “Không cần đợi ngài ấy, em sẽ cứu các anh, ở yên đó.”

Lục Vĩnh Hi lạnh nhạt nói: “Không cần đợi ngài ấy, em sẽ cứu các anh, ở yên đó.” Cậu quay sang bảo với Tạ Nhất: “Khu vực trung tâm này có rất nhiều xác sống, chúng ta cẩn thận đừng phát ra âm thanh quá lớn, lấy thang cứu hộ đi, vào từ tầng 2” (2)

“Hiểu rồi.”

Bọn họ đồng loạt leo thang cứu hộ lên tầng 2 từ đoạn sau trường, Lục Vĩnh Hi đi đầu lên trên xem xét tình hình mới ra dấu an toàn cho mọi người. Trên hành lang tầng 2 không tìm thấy xác sống, đến khi bước xuống đoạn cầu thang tầng 1, tay chân rụng rời khắp nơi bọn họ mới có dự cảm chẳng lành.

Lục Vĩnh Hi bỗng nhiên ngừng bước.

Tạ Nhất muốn hỏi cậu có phải có chuyện gì không thì cũng theo tầm mắt của cậu thấy hết khung cảnh phía trước.