Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Thần Omega Xuyên Đến Mạt Thế

Chương 82

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Vĩnh Hi không dám cử động, cánh tay người nọ vô thức siết chặt lấy bả vai cậu hơn, có chút đau thế mà cậu lại không thấy khó chịu chút nào. Cậu đột nhiên nhớ lại rất nhiều điều từ khi đến thế giới này, quãng thời gian quá mức ngắn ngủi vô ngần đến vậy cậu lại thấy nó còn hạnh phúc, vui vẻ hơn cả quãng đời dài hai mươi tám năm nhạt nhẽo mệt mỏi trong quá khứ.

Cậu biết vui buồn, biết đồng cảm, biết xót xa, biết thưởng thức. Cậu học được cách giao tiếp thân thiện với những người tốt bụng, trải nghiệm mới mẻ trở thành cấp dưới trực tiếp của một người. Lục Vĩnh Hi còn biết có anh trai là cảm giác vui vẻ, hạnh phúc ra sao.

Cậu hoàn thành lời hứa với Lục Ngạn rồi, rời đi cũng không tiếc lắm. Đôi mắt khép hờ có đôi chút mông lung, xinh đẹp nhìn thẳng vào vị thiếu tá nọ đang cau chặt hàng mày, cười cười yếu ớt nói: “Ngài là người tốt, cha ngài mới là người xấu.”

“Lục Vĩnh Hi, em còn tỉnh táo không? Tôi hỏi em cảm thấy thế nào rồi?”

Cố Viễn Quân không cách nào thôi lo lắng cho cậu, hắn cảm thấy nụ cười này rất khác lạ, hoàn toàn không phải cách mà cậu thường giao tiếp với hắn trước đây. Trái tim trong lòng ngực lo lắng đến đập mất kiểm soát.

Cậu nghe hắn hỏi, liền lặp lại câu trả lời quen thuộc: “Tôi ổn mà.”

Cố thiếu tá chưa bao giờ cảm thấy bản thân hắn vô dụng đến thế! Dị năng hắn chưa đủ mạnh đến mức loại bỏ virut trong cơ thể... người hắn thích.

“Nếu dị năng của tôi không có tác dụng, xin thứ hão huyền như kì tích hãy xuất hiện."

“Thần linh hay ai đó cũng được, biến em ấy trở lại như mọi khi có được không? Tôi không muốn nghe em nói dối như thế nữa.”

Giọng điệu gấp gáp của người đàn ông vang lên cắt ngang suy nghĩ khác nhau của hai người.

“Vĩnh Hi, em sao rồi, có bị thương không?” Trần Miên Đông chân quấn băng gạc bước trước bước sau đi đến.

Lục Vĩnh Hi gọi một tiếng “anh” sau đó chỉ nhẹ cười rồi lắc lắc đầu, ý bảo bản thân không sao.

“Mắt của em... bạn nhỏ, mắt của em trai anh làm sao vậy? Như thế này còn lắc đầu bảo không sao cái gì chứ! Thằng nhóc ngốc này.”

Bộ đàm vang lên không đúng lúc báo hiệu nguy hiểm lại tìm tới bọn họ.

“Thưa thiếu tá, bọn xác sống bên ngoài trường có động tĩnh rồi, binh lực của chúng ta hiện giờ ở lại vô cùng nguy hiểm, xuất phát đi ạ.”

“Thưa thiếu tá, mọi người đã sẵn sàng rồi ạ.”

“Đội 3, đợi lệnh xuất phát.”

“Đội 2, đợi lệnh xuất phát.”
« Chương TrướcChương Tiếp »