Chương 29: Đêm lạnh giá

Ban đêm, Trường Lạc cung lâm vào yên tĩnh, Lý An Nhiên yên vị ngồi trên ghế quý phi, Xuân Ý quỳ bên dưới

"Xuân Ý, ngươi không có gì để nói với bổn cung sao?"

Xuân Ý nghe Lý An Nhiên nói vậy thì vội vàng dập đầu nói

"Xuân Ý có lỗi với nương nương, xin nương nương trị tội"

"ngươi hiện tại sắp trở thành Ngự sử phu nhân, ta sao có thể làm gì ngươi cơ chứ"

"nương nương ... nô..nô tỳ.."

"ngươi không cần nói, bổn cung biết ngươi im lặng vì muốn bảo vệ Tĩnh Huệ quý phi có phải không?"

Xuân Ý thân thể lập tức run lên, khóc nói

"nương nương, thật ra Dương đại nhân không có ý gì, hắn chỉ là lo lắng cho tam hoàng tử cho nên gọi nô tỳ ra hỏi chuyện mà thôi"

"Hừ! Dương Thừa Sở đúng là nghĩa trọng tình thâm, ngươi cũng như vậy, vì Tĩnh Huệ quý phi, cho dù có khiến cho bổn cung vạn kiếp bất phục cũng không sao cả. Uổng cho bổn cung tin tưởng ngươi như vậy"

"nương nương ... nô tỳ đáng tội chết"

"hừ! chuyện đã như vậy rồi, ta cũng không muốn truy cứu nữa, ngươi trở về đi, đợi ngày xuất giá"

"nương nương ... nô tỳ không thể lấy Dương đại nhân, Dương đại nhân cùng tiền chủ tử là lưỡng tình tương duyệt, nô tỳ sao có thể ...."

"Hạ tỷ tỷ đã mất, ngươi là người thân tín nhất của nàng, nàng đã phụ Dương Thừa Sở,vẫn luôn cảm thấy áy náy, hiện tại nếu ngươi gả đi, thay nàng chăm sóc hắn, xem như là một chút đền bù"

Lý An Nhiên thở dài, nhớ đến bộ dạng đau khổ của Dương Thừa Sở, trong lòng không khỏi thương cảm, Tĩnh Huệ quý phi và Dương Thừa Sở thật là có nợ không duyên, trời khéo trêu người.

Lý An Nhiên không biết, chuyện các nàng nói bị bóng đen trốn bên ngoài cửa sổ nghe được, người này bình thản rời khỏi Trường Lạc cung, nhắm hướng Càn Đức điện

"thì ra là vậy!"

Hoàng thượng ngồi trước long án, vẻ mặt có điều suy nghĩ, sau đó phân phó cho người xuống dưới

"được rồi, ngươi trở về đi"

Người kia không ai khác là Tiểu Nhất Tử, hắn cung kính hành lễ rồi nhanh chóng lui ra.

Hoàng thượng không khỏi thở dài một hơi không nói gì, đột nhiên đứng dậy, xoay người vào trong tẩm cung, từ ngăn kéo lấy ra một hộp gỗ, mở ra bên trong có một cây trâm bạc hình hoa đào.

Có thể là nàng không nhớ, nhưng hắn lại nhớ rất rõ ràng, hoàng thượng nhìn cây trâm, khóe miệng cười cười không nói gì.

......

Mấy hôm sau, hoàng thượng phong Xuân Ý làm thượng nữ quan, ban hôn cho Dương ngự sử, mọi người đối với chuyện này cũng không quá ngạc nhiên, chuyện của Dương ngự sử và cung nữ Xuân Ý của Thuần chiêu dung sớm đã lan truyền ra ngoài từ nhóm mệnh phụ phu nhân nhập cung dự sinh thần yến của tam hoàng tử Tiêu Bình.

Đầu tháng ba, Xuân Ý mặt hỷ phục được đưa khỏi cung bước vào phủ ngự sử, mặc dù Xuân Ý làm Lý An Nhiên có chút oán trách nhưng nàng cũng cho Xuân Ý không ít đồ cưới, Xuân Ý trong lòng đối với Lý An Nhiên vừa ái náy vừa cảm động, ngậm ngùi rời cung xuất giá.

Trường Lạc cung mất đi Xuân Ý, đại cung nữ sáu cái chỉ còn có năm, hoàng hậu và quý phi lại ra vẻ tốt bụng muốn đưa người cho nàng, Lý An Nhiên đương nhiên là sẽ khéo léo từ chối, Đông Thảo cuối cùng được nâng lên thế chỗ Xuân Ý. Xuân Hạ Thu Đông cộng thêm Thanh Y, Lục Ly vừa đúng sáu cái, nhưng Lý An Nhiên trong lòng cũng có dự cảm, qua một thời gian sợ rằng lại thiếu đi.

Mùng năm tháng ba, Hòa Ngọc công chúa được đón vào cung, nghi lễ rở ràng, vô cùng trang trọng, Hòa Ngọc công chúa được sắc phong Hòa Quý Phi, bang cho Túy Hương Điện.

Lại một đêm trầm trọng, trong cung treo đèn đỏ sáng rực cả một góc trời, Túy Hương điện lộ ra sắc thái như mùa xuân, những cung điện khác so sánh ra lại càng trở nên tịch mịch.

Linh Phụng cung to lớn uy nghi, hôm nay đặc biệt lạnh lẽo, hoàng hậu ngồi trên giường ôm nhị hoàng tử nhỏ giọng an ủi

"Minh Nhi ngoan, mau ngủ đi, ngủ trễ không tốt cho thân mình"

"mẫu hậu, ngày mai ta muốn đi võ trường học bắn cung được không?"

"không thể, Minh Nhi thân thể ngàn vàng, sao có thể đến nơi nguy hiểm như vậy, đợi qua vài năm rồi học cũng được mà"

"nhưng mà mẫu hậu, hôm qua ta thấy đại hoàng huynh đã bắt đầu học cưỡi ngựa rồi"

"cưỡi ngựa!?"

Hoàng hậu hơi nhíu mày sau đó nói

"đại hoàng huynh ngươi chân không tốt, sao có thể học cưỡi ngựa?"

"nhưng ta là thấy lão sư ở mã tràng đưa đại hoàng huynh đi chọn ngựa con nha"

Hoàng hậu sắc mặt giãn ra một chút nói

"chắc Tiêu Diệp chỉ là nhất thời hứng thú muốn nuôi ngựa mà thôi, chân nó bị phế, không thể nào cưỡi ngựa được đâu"

Tiêu Minh đôi mắt to mình hoàng hậu sau đó cuối đầu không nói, hoàng hậu thấy hắn như vậy nghĩ rằng hắn đã nghe lời nên xoa đầu hắn không nói nữa. Đưa mắt nhìn ra cửa sổ hướng về một góc hậu cung, nơi đó treo đèn sáng rực một mảng, trong lòng hoàng hậu không khỏi nặng nề, nhớ năm xưa nàng cũng được long trọng đón vào cung như vậy, không ... phải nói là còn long trọng hơn, nhưng nhiều năm qua đi, cảnh phồn vinh ngày xưa đã không còn, Linh Phụng cung vẫn giữ được uy nghiêm nhưng lại để mất đi sức sống.

.....

Viên Hy cung một thời trong hậu cung sáng chói như mặt trời, đêm nay cũng biến thành một nơi quạnh quẽ, lạnh lẽo, Triệu quý phi nằm trên giường, lăn qua lộn lại một lúc lâu, dù trong tẩm cung yên tĩnh không một tiếng động, nhưng vì cái gì bên tai nàng vẫn cứ nghe rõ tiếng cười nói vui vẻ của một đám nữ nhân chứ. Nàng bị ảo giác rồi, bị đám nữ nhân kia ám.

Triệu quý phi ngồi bật dậy, sắc mặt âm u đến cực điểm, nhìn màn trướng màu vàng lay động, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy cực đau đớn bi thương.

"hoàng thượng ... tại sao hoàng thượng không đến cùng Yến Nhi, tại sao người lại cho tiện nhân kia làm quý phi, ngang hàng với Yến Nhi, tại sao ngài lại làm vậy ... hoàng thượng ...."

Triệu quý phi bình thường ngang ngược kiêu ngạo, lúc này cư nhiên lại như người mất hồn lẩm bẩm không ngừng, nơi khóe mắt còn chảy xuống hai hàng nước mắt, nàng ngồi trên giường tự ôm chân mình khổ sở trôi qua đêm dài.

....

Chúng phi tần mỗi người một tâm trạng riêng, nhưng lại có chung một hoàn cảnh tịch mịch, ban ngày rạng rỡ xinh đẹp, đêm đến lại trở về hình dáng héo tàn, nữ nhân hậu cung quả thật cùng mấy cây hoa ngoài ngự hoa viên kia giống nhau, nhìn như tràn đầy sức sống nhưng sự thật lại yếu ớt không chịu nổi.

Càng bi ai là hoa kia còn có người thưởng thức ngắm nhìn, nữ nhân hậu cung lại có rất nhiều người dù lộ ra phong tư xinh đẹp thế nào cũng chưa một lần được người thưởng thức, cứ thế uổng phí cuộc đời một cách âm thầm, sau đó dần chìm vào quên lãng như một kẻ vô danh.

Nếu so sánh với những người đó, mấy người hoàng hậu, quý phi đã may mắn hơn nhiều lắm.

Lý An Nhiên đứng bên cửa sổ, nhìn màn đêm tĩnh mịch, thật ra trong lòng nàng cũng có chút cô đơn buồn bã vu vơ, dẫu biết hắn là hoàng đế, không thể nào chỉ thuộc về một mình nàng, cũng không phải là chưa từng nhìn hắn đi đến chỗ của người khác, thế nhưng hôm nay không giống, hôm nay hắn là long trọng đón người, nàng kiếp trước chưa một lần đám cưới, kiếp này cũng sẽ mãi mãi không thể như một nữ nhân bình thường theo lễ nghi mà xuất giá, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi ganh tỵ.

Thở dài một hơi, Lý An Nhiên vừa định lên giường đi ngủ thì Xuân Thảo đột nhiên vào báo

"nương nương, có Tiểu Thanh Tử Càn Đức điện đến"

Lý An Nhiên nghe Xuân Thảo nói mà không khỏi ngạc nhiên, nhanh chóng mặc y phục rồi ra ngoài sảnh chính, Tiểu Thanh Tử là đệ tử của Lưu công công, hắn cũng đã cùng Lưu công công đến Trường Lạc cung mấy lần, cũng xem như là khá quen thuộc, thấy Lý An Nhiên ra đến, hắn lập tức hành lễ

"tham kiến Thuần chiêu dung nương nương"

"Tiểu Thanh Tử, ngươi đến là có chuyện gì?"

"nô tài phụng lệnh hoàng thượng mang đồ đến cho nương nương"

"a ..."

Lý An Nhiên nhìn Tiểu Thanh Tử đưa lên một cái hộp, bên trong là mấy quyển du ký thì không khỏi vui vẻ trong lòng, trong ngày này mà hoàng thượng còn nhớ đến nàng, Lý An Nhiên đột nhiên cảm thấy cực kỳ được an ủi, vui vẻ nhận lấy. Có một số người sống biết đủ, dù nhận được một chút thương yêu trong lòng cũng sẽ tự nhiên thoải mái, cuộc sống trong cung không cảm thấy khó khăn. Lại có một số người tham lam, không bao giờ thỏa mãn, những người như vậy ở hậu cung sẽ mãi mãi sống trong đau khổ. Lý An Nhiên may mắn, nàng là người rất dễ thỏa mãn, chính vì thế tâm trạng nặng nề của nàng mới đó đã không thấy tâm hơi.

"ngươi trở về nhớ chuyển lời tạ ơn của ta đến hoàng thượng"

"nô tài đã hiểu, nô tài xin về phục lệnh"

Lý An Nhiên cũng không giữ người, thưởng cho Tiểu Thanh Tử một cái hà bao rồi cho hắn rời đi. Nhìn mấy quyển du ký mới toanh, Lý An Nhiên tâm trạng thoải mái đi ngủ.

......

Túy Hương Điện, thời tiên đế chính là nơi ở của Kiều quý phi, cũng như Hòa quý phi mới phong là công chúa hòa thân đến từ Đại Nguyên vương triều. Đã là nơi ở của hòa thân công chúa đương nhiên cực kỳ xa hoa, so với Linh Phụng cung của hoàng hậu còn xa hoa hơn.

Trong tẩm cung, hoàng thượng ngồi trên bàn giữa phòng đối mặt với giường ngủ đỏ thẩm nhàn nhã uống trà, Lưu công công thì cuối đầu đứng phía sau. Trên giường có một nữ tử toàn thân hỷ phục đỏ tươi, nữ tử này tuổi khoảng mười bảy, dung mạo quả thật vô cùng xinh đẹp, chỉ có điều thần sắc của nàng lúc này lại hết sức âm trần, ánh mắt lạnh lùng hung ác nhìn chằm chằm hoàng thượng.

"Tiêu Hàn, ngươi cùng Nguyên Văn Vũ đừng nghĩ ép ta nhập cung thì có thể khống chế được ta"

Hoàng thượng cười lạnh một cái nói

"Ngươi nghĩ ngươi là ai? vào hậu cung của ta mà còn muốn kiêu ngạo, hừ! tốt nhất ngươi nên biết điều một chút, đừng bắt ta phải giam lỏng ngươi"

"Ngươi dám ...?! "

Hòa quý phi kích động đứng bật dậy, giận đến run rẩy cả người, chỉ tay vào hoàng thượng hét lên

"Ta là công chúa hòa thân, nếu ta có xảy ra chuyện gì, Đại Nguyên nhất định không để Nam Tề ngươi yên"

Nghe nàng ta nói vậy, nụ cười của hoàng thượng càng lúc càng lạnh

"Ngươi nghĩ ngươi còn có giá trị để Đại Nguyên vì ngươi mà cắt đứt bang giao với Nam Tề à? ngươi đừng quên, hoàng đế đại Nguyên tương lai là ai?! ngươi dám tìm người ám sát hôn thê của hắn, ngươi nghĩ Nguyên Thiên Hạo còn quan tâm đến sống chết của ngươi hay sao?"

"Không thể nào? phụ vương ta nhất định không khoanh tay đứng nhìn"

"Hừ! An Định vương vì bảo toàn mạng sống của ngươi mà mất cả binh quyền, nếu không ngươi nghĩ vì cái gì Nguyên Thiên Hạo lại dễ dàng để ngươi rời đi Đại Nguyên như thế?!"

Hòa quý phi nghe hoàng thượng nói vậy thì giật mình, trợn mắt kích động la lên

"Ta không tin, Nguyên Văn Vũ đâu, ta muốn gặp hắn"

Nhìn Hòa quý phi gào thét, hoàng thượng trong lòng thở dài, An Định vương năm xưa danh chấn tứ phương, cư nhiên lại sinh ra một nữ nhi ngu xuẩn đến hết thuốc chữa, bị nuông chiều đến không xem ai ra gì, sợ rằng ngay cả trưởng công chúa Đại Nguyên cũng không kiêu ngạo như nàng ta, đã lâm vào tình cảnh như vậy mà còn không chịu cuối đầu.

Hoàng thượng uống xong ly trà của mình, đặt ly trà xuống bàn, sau đó bình thản nói

"Nguyên Văn Vũ ném được của nợ như ngươi, vui mừng còn không kịp, ngươi không cần tìm hắn làm gì, ta nói cho ngươi biết, không cần biết trước đây ngươi được nuông chiều như thế nào, hiện tại ngươi đã vào hậu cung của ta thì phải nghe ta định đoạt, nếu còn dám càn quấy làm bậy ... vậy thì đừng trách trẫm ra tay tàn nhẫn với ngươi"

Nói xong hoàng thượng đứng dậy phất tay áo rời đi, nhìn cũng không thèm liếc mắt Hòa quý phi một cái.

"Đứng lại, Tiêu Hàn... ngươi đứng lại cho ta .... Ta muốn trở về Đại Nguyên, ta muốn gặp phụ vương ..."

Hoàng thượng làm như không nghe nàng ta nói gì, hắn vừa bước ra khỏi phòng thì đã có hai thái giám tiến lên khóa cửa phòng lại, vị tân quý phi kia bị nhốt ở bên trong, mặc cho nàng ta có la hét chửi mắng như thế nào cũng không chịu mở cửa.

Chúng phi tần cứ ngỡ rằng Hòa quý phi chiếm mất ấm áp của các nàng nhưng không ai biết được vị Hòa Quý Phi này đêm nay mới là người lạnh giá nhất hậu cung.

Túy Hương Điện bố trí toàn là người của hoàng thượng, chính vì thế chuyện xảy ra trong Túy Hương Điện không một ai bên ngoài biết được, hoàng thượng sau khi rời khỏi phòng của tân quý phi liền đi đến một căn phòng khác trong Túy Hương điện đã được chuẩn bị trước.

Ngay khi vừa định nghỉ ngơi thì một tiểu thái giám sắc mặt nghiêm cẩn tiến vào bẩm báo

"bẩm hoàng thượng, đã điều tra được chủ mưu hành thích Thuần chiêu dung nương nương"

Hoàng thượng đưa mắt nhìn tiểu thái giám kia, lạnh lùng hỏi

"là ai?"

Tiểu thái giám báo ra một cái tên, hoàng thượng có chút ngạc nhiên, sau đó liền nhíu chặt chân mày, phất tay cho tiểu thái giám kia lui ra.

Thật ra tiểu thái giám này là một thành viên trong số các ám vệ của hoàng thượng trà trộn trong cung, là tai mắt là chân tay của hoàng thượng, chỉ khi trước mặt hoàng thượng bọn hắn mới lộ ra bộ mặt thật, vừa rời khỏi Túy Hương Điện, tiểu thái giám kia lập tức thay đổi sắc mặt, biến thành một tên thành thật miệng cười toe toét, vậy mới nói trong hậu cung chúng phi tần tưởng như chuyện mình làm thần không biết quỷ không hay, nhưng thật ra ánh mắt của hoàng thượng luôn có mặt ở khắp nơi, nếu hắn muốn điều tra thì không gì qua được mắt hắn.

......

Ba ngày tiếp theo, hoàng thượng đều chọn thẻ bài Túy Hương Điện, hậu cung mọi người vì chuyện này mà âm thầm hận Hòa quý phi không ít, thậm chí hoàng hậu cũng tỏ thái độ không thích, bởi vì đáng ra sau khi thị tẩm thì Hòa quý phi phải đi thỉnh an hoàng hậu, thế nhưng Hòa quý phi kia lại cố tình nói mình không khỏe không đến, kiêu ngạo đến như vậy, sao không khiến người khác chán ghét cho được.

Lý An Nhiên ba ngày này đến thỉnh an chỗ hoàng hậu nghe được không ít lời nói có ý công kích Hòa quý phi của chúng phi tần, nàng đều im lặng ứng phó, không nói lời nào.

Thật ra chuyện Hòa quý phi có vì được sủng mà kiêu ngạo hay không, Lý An Nhiên không mấy quan tâm, điều nàng quan tâm lúc này là chuyện của Lục Ly và Thanh Y.

Thanh Y vết thương không nghiêm trọng đã bình phục và trở lại làm việc, Lục Ly thì vẫn còn phải tịnh dưỡng trên giường. Nghiêm Thành Trí sau khi bị nàng cố ý từ chối lần đó thì có đến thêm hai lần, đều bị nàng tiễn đi, xem bộ dạng hắn đã bắt đầu không yên rồi, đối với Nghiêm Thành Trí, Lý An Nhiên vừa hài lòng vừa lo lắng, dù sao địa vị của hắn và Lục Ly cách biệt quá lớn, nàng lo lắng Lục Ly sau này chịu khổ, dù lo lắng nhưng Lý An Nhiên cũng hiểu rất rõ ràng, mọi chuyện chỉ phải nhìn duyên phận mà thôi!