Chương 14: Nhớ

“Nô gia đi rót chén canh giải rượu cho ngài.” Không đợi nàng bò dậy đã bị Trì Thanh Tu nắm cánh tay, mông trầm xuống lần nữa ngồi trở về.

Trì Thanh Tu dùng đôi mắt mê ly mênh mông sóng nước nhìn nàng, mồm miệng mơ hồ nói: “Rượu này tinh khiết thơm vô cùng, uống xong sẽ có cảm giác mơ mơ màng màng, cô nương có muốn nếm thử không?”

“Không không, ý tốt của công tử, nô gia xin nhận.”

“Cô nương vừa mới tiếp khách?”

“Không.”

“Thật sao?”

“Thật, thật!” Khổng Diệu gật đầu như đảo tỏi.

Trì Thanh Tu cười rộ lên, đuôi mắt cong như răng khuyết, khuôn mặt trắng nõn tỏa ánh sáng nhu hòa: “Tốt quá.”

Khổng Diệu đợi mãi cũng không thấy người, lúc này gặp lại tim gan héo ba phần như được rót cam lộ bừng bừng sức sống.

Trì Thanh Tu khêu cằm nàng: “Đã nhiều ngày không gặp, cô nương có nhớ ta không?”

Khổng Diệu líu lưỡi, Thu Lộ Bạch quả nhiên lợi hại, lại có thể làm quân tử ngồi trong lòng không loạn nói ra lời âu yếm.

Nàng liếc mắt đưa tình ghé vào đầu vai Trì Thanh Tu, giả vờ ba phần nhu nhược đáng thương, bảy phần hờn dỗi ấm ức: “Công tử, sao ngài lâu vậy mới đến, ngài không biết nô gia chờ vất vả thế nào đâu!”

“Xin lỗi, ta nên sớm tới tìm cô nương, chỉ là trong nhà xảy ra chút việc, mẫu thân lại bị bệnh, không có cách nào phân thân.”

Khổng Diệu nói: “Lão phu nhân đã đỡ chưa?”

“Đã mất rồi,” Trì Thanh Tu cười đáp, “Cô nương còn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của ta, có nhớ ta không?”

Có chứ, nhớ ngân phiếu của ngài.

Khổng Diệu thẹn thùng đón ý nói hùa: “Công tử phẩm mạo song toàn, là lang quân hiếm có khó tìm, nô gia tự nhiên mỗi ngày đều nhớ hàng đêm đều mơ, nhớ đến không thể kìm chế. Vậy…… công tử thì sao, có nhớ nô gia không?”

Trì Thanh Tu không cần nghĩ ngợi nói: “Nhớ.”

Khổng Diệu thiếu chút nữa cười ra tiếng, hay lắm, nam nhân này nói chuyện bản lĩnh thật, trình độ nói dối cũng không thua kém gì nàng.

Cái trán bỗng nhiên truyền đến xúc cảm mềm mại —— Trì Thanh Tu hôn nàng.

Tuy rằng chỉ là hôn trán, song vẫn làm nàng tim đập lỡ nửa nhịp.

Trì Thanh Tu cúi đầu nhìn nàng trong chốc lát, tiếp theo hơi nghiêng đầu, môi mỏng lần nữa tới gần.

Mục tiêu lần này là môi nàng.

Tiếng tim đập của Khổng Diệu vọt lên, suýt nhảy ra khỏi l*иg ngực!

Cuối cùng, nàng trực tiếp ngẩng mặt, nhắm mắt, chủ động dâng môi thơm.

Chờ rồi lại chờ, cái hôn trong dự đoán thật lâu không rơi xuống. Cứ chu môi cầu hoan mãi cũng không được lịch sự, Khổng Diệu nghi hoặc mở mắt.

Trì Thanh Tu nghiêng người sang bên, đè ập xuống nàng.

Sau một trận trời đất quay cuồng, Khổng Diệu bị đè nằm ngửa trên giường, cái gáy va mạnh vào ván giường, tức thì nổ đom đóm mắt.

Trì Thanh Tu có vóc người cao lớn, chân dài tay dài, đè ở trên người nàng như có sức nặng ngàn cân, nàng lại nằm ngửa trên giường, muốn nhúc nhích cũng không nổi.

Khổng Diệu suýt tắt thở, tẹo nữa là có thể trực tiếp đi chầu Diêm Vương. Nàng vươn tay cố sức đẩy hắn: “Công tử, ngài mau tỉnh lại? Trì công tử?”

Đáp lại nàng là tiếng tiếng hít thở đều đều của nam nhân.

Đây là, say chết rồi hả?

………………