Chương 9: Ngài là vị khách đầu tiên nô gia tiếp

“Từ đã.” Khổng Diệu thấy thế vội vàng bò dậy, bắt lấy góc áo hắn, “Chúng ta còn chưa…… Nô gia còn chưa hầu hạ công tử, công tử sao đã đi rồi?”

Trì Thanh Tu có chút buồn rầu nhíu mày, không biết nên trả lời thế nào.

“Công tử chê nô gia sao?” Khổng Diệu ra vẻ tủi thân, lã chã chực khóc, “Công tử không biết, người vừa đi, nô gia sợ là sống không qua đêm nay.”

“Vì sao lại nói như vậy?”

Khổng Diệu âm thầm nhéo bắp đùi, nghẹn ngào thở dốc một tiếng, nước mắt theo đó chảy xuống, thao thao bất tuyệt kể lể số mình khổ thế nào, lại nói mình sống ở Di Lan Uyển vất vả ra sao, bị bắt nạt nọ kia. Nói rất thê thảm, thật sự làm người nghe rơi lệ.

“Nếu không tiếp được khách, ma ma nhất định sẽ đánh chết ta.”

Trì Thanh Tu lộ ra vài phần thương hại trầm ngâm trong giây lát, nói: “Ta lại đợi ở đây thêm lát nữa, cô nương cũng dễ nói chuyện.”

Khổng Diệu nâng hai mắt đẫm lệ, cười nói: “Trời giá rét, công tử vẫn nên lên giường đi.”

Nói đoạn, nàng ngồi xổm xuống muốn cởi giày thay hắn.

“Để ta tự làm.” Dừng một chút, hắn giải thích thêm, “Tại hạ không quen người xa lạ đυ.ng chạm.”

Khổng Diệu cười duyên: “Trước lạ sau quen. Công tử tới nơi này thì đừng xấu hổ làm chi.”

Trì Thanh Tu đánh giá nữ nhân quỳ trên mặt đất: “Cô nương luôn như thế sao?”

“Luôn thế nào?”

Trì Thanh Tu ậm ừ có vẻ là đang tìm từ: “Chuyện trò vui vẻ đối với… nam nhân mới nhận thức không lâu.”

“Công tử hỏi lời này, ngài cho rằng nô gia đang làm gì,” Khổng Diệu cười cong đuôi mắt, “Nếu nô gia ít nói, chẳng phải các khách sẽ thiếu đi rất nhiều lạc thú sao?”

Trì Thanh Tu như nhìn thấy gì không nên thấy, đỏ mặt chuyển ánh mắt. Từ góc độ của hắn nhìn lại, vừa lúc có thể thấy một mảng lớn da thịt trắng nõn sau cổ áo của nữ nhân, rãnh ngực sâu hút như ẩn như hiện, chọc người mơ màng.

“Bản lĩnh của nô gia không thể sánh bằng các tỷ muội khác, nhưng nhất định hầu hạ ngài thoải mái. Ngài cho nô gia một cơ hội đi.” Khổng Diệu thổi một hơi sâu kín vào vành tai hắn.

Trì Thanh Tu tức thì nổi da gà, còn chưa tới kịp nói gì đã bị một thân hình mềm mại như bông hạ gục trên giường.

“Ngươi……”

Khổng Diệu cúi đầu gần như cầu xin: “Trì công tử, để nô gia hầu hạ ngài một lần nhé?”

Trì Thanh Tu cứng họng, nhưng lại không thể đẩy nàng đi, hỏi: “Một ngày cô nương phải tiếp mấy khách?”

“Ngài là vị khách đầu tiên nô gia tiếp.”

Trì Thanh Tu nhướng mày, dáng vẻ không mấy tin.

“Năm nay bao lớn?”

“Mười, mười tám.”

“Tới Di Lan Uyển đã bao lâu?”

“Có 4-5 năm rồi,” Đã là lúc nào rồi nam nhân này còn rảnh rỗi nói chuyện nhàn tản? Khổng Diệu rầu rĩ đáp, “Trước đó nô gia vẫn luôn làm việc ở hậu viện, ma ma thấy nô gia có chút tiềm chất, bèn treo thẻ bài cho nô gia.”

Trì Thanh Tu cười, thuận miệng nói: “Quả thật có chút tiềm chất.”

Cách quần áo hơi mỏng dễ dàng cảm nhận được đường cong lả lướt phập phồng quyến rũ. Cần cổ thon dài, eo nhỏ mông cong, dáng người có thể nói là hoàn mỹ, tin chắc không một nam nhân nào có thể cầm lòng được.

“Đêm xuân ngắn ngủi, đừng lãng phí.” Khổng Diệu đánh bạo ghé đến, dính sát vào hắn, nhả khí như lan.

Trì Thanh Tu vẫn không chút sứt mẻ: “Một cô nương gia sao còn gấp hơn cả nam nhân vậy.”

Những lúc thế này, đổi lại là nam nhân bình thường đã sớm nhào lên, nhưng Trì Thanh Tu khí định thần nhàn, phảng phất chỉ muốn ngắm sao trăng gối đầu bàn chuyện tâm tình.