Chương 10

Edit: Lumi

“Thuốc này thật sự lợi hại vậy sao?”

Trong thiền điện của điện Huy Du, Tống quốc công Phong Tư Viễn liên tục xác nhận hiệu lực của loại thuốc đó với vu y.

Vu y nói, dược tính của thuốc này rất mạnh, tổng cộng sẽ pháp tác ba lần, chia ra là ngày đầu tiên, ngày thứ ba, ngày thứ sáu, cho tới tận ngày thứ bảy mới hoàn toàn giải được.

Đây không phải là vật phẩm của Trung Nguyên, bên trong có thêm cổ của người Miêu, là thứ dùng để dạy các cô nương trong chốn phong trần, nhưng cũng may bản thân nó không có độc, chỉ cần được giải trừ kịp thời thì sẽ hết tác dụng.

Sau khi từ biệt vu y, hắn ta tự quay về nội điện, Nữ đế trong nội điện đã đứng dậy, đang khép hờ mắt để cho cung nhân thay y phục.

Trong phòng trong của điện Huy Du chỉ có hắn ta được phép đi vào mà không cần thông báo, biết là hắn ta, Nữ đế không quay đầu lại: “Mấy tên hôm qua, đã lên đường rồi?”

“Bẩm bệ hạ, đã lên đường rồi.”

Nữ đế mở mắt, trong mắt lạnh lẽo như băng: “Tư Viễn ca ca, huynh vẫn luôn lương thiện như vậy, nếu đổi lại là ta, chắc chắn sẽ đánh chết ngay tại chỗ.”

Nước uống của quận chúa có cung nhân riêng phụ trách, sau khi chuyện đêm qua xảy ra, Phong Tư Viễn đã lập tức tìm được người, thẩm vấn giam lỏng, sáng nay Nữ đế hạ lệnh đánh chết toàn bộ, nhưng hắn ta đã khuyên bảo, đổi thành lưu đày sau khi phạt gậy, chỉ tuyên bố đánh chết với bên ngoài.

Nhưng bọn họ cũng là do bị Chu Huyền Anh ép.

Câu nói này Phong Tư Viễn không hề nói ra.

“Tiếp theo bệ hạ định xử lý Huyền Anh như thế nào?” Hắn ta hỏi.

Dù sao Huyền Anh cũng đang kiêm chức Thượng thư lệnh, quản lý sự vụ —— Nói ra thì, đây cũng là do Tiểu Ngư ghét tính chiếm hữu quá mạnh của hắn ta nên mới nhét chức vụ nhiều việc quấn thân này cho hắn ta, nhưng nếu hắn ta mãi không xuất hiện thì sẽ khiến các triều thần nhận ra.

Doanh Hoài Du mệt mỏi nhắm mắt: “Giam đấy đi, ta không muốn nhìn thấy hắn.”

Tối qua nàng cũng không gọi Chu Huyền Anh tới “Thị tẩm”, vào thời điểm mấu chốt đã rút chủy thủ ra đâm hắn ta một dao, cộng thêm Phong Tư Viễn dẫn người tới kịp thời lập tức cấm túc Chu Huyền Anh. Nhưng quyền uy của quân vương không thể mạo phạm.

Nàng dựa vào lòng hắn ta điều chỉnh hô hấp một lúc, sau đó nhắc tới chuyện “Thụy Tuyết Đồ” với hắn ta: “Minh Đình là quân tử thanh cao như tuyết trắng, giờ lại khiến hắn đυ.ng phải chuyện dơ bẩn này, thật là phiền toái...”

“Nghe nói lão Trần Lưu Hầu từng vì bức tranh này mà lên tận Long Hoa sơn, bức tranh đó là do Huyền...Do hắn lấy được, lấy đi cho Minh Đình, cũng coi như là bồi thường rồi.”

Phong Tư Viễn dịu dàng mỉm cười, không nói chuyện.

Hắn ta chưa từng cho rằng Tạ Minh Đình là quân tử bóng loáng không tì vết gì đó.

Một tên từ nhỏ đã học luật pháp, thấy quen mặt tối của thế gian, sao có thể không nhiệm bụi trần được.

Người càng tỏ ra thanh cao, thì càng có thứ muốn che giấu.

Giống như hắn ta, cũng có người mình say mê...Tiểu Ngư luôn nói hắn ta là nam tử rộng lượng dịu dàng nhất nàng từng thấy, nhưng lại không biết hắn ta cũng sẽ ngưỡng mộ Huyền Anh, ngưỡng mộ hắn có thể làm trượng phu của nàng, cũng ngượng mộ hắn có thể thoải mái bày tỏ tình yêu và lòng chiếm hữu trước mặt nàng.

“Hôm khác, thần sẽ đích thân tới nhà xin lỗi thay Huyền Anh một lần nữa.” Hắn ta nói.

Doanh Hoài Du nói: “Cũng được.”

Cái tên cứng đầu ấy, đúng là không thể hi vọng hắn ta đi xin lỗi được. Cuối cùng, vẫn phải để Phong Tư Viễn xử lý cục diện rối rắm này giúp hắn ta.

Nhưng hắn ta cũng sẽ không cảm kích, không chỉ sẽ không cảm kích mà còn mắng Phong Tư Viễn là tên nam nhân vô dụng. Sao lúc trước phụ hoàng lại chọn cho mình một người không biết điều như vậy làm trượng phu chứ? Nàng hơi phiền muộn nghĩ.

*

Chuyện ở bữa tiệc trung thu đã bị ép xuống, Nữ đế giam lỏng trượng phu trong cung, tuyên bố với bên ngoài rằng Sở quốc công mắc bệnh, tất cả chính vụ đều giao cho Thượng thư thừa xử lý.

Thế nhưng Sở quốc công vẫn luôn khỏe mạnh, đến Vũ Lâm Vệ cũng không đánh lại gã, sao lại vô duyên vô cớ mắc bệnh được? Quần thần lập tức suy đoán là Sở quốc công lại chọc giận thánh thượng, âm thầm cười nhạo sau lưng gã rồi thôi.

Ngày hôm sau, ngày mười bảy tháng tám, Thức Nhân đi theo mẫu thân ra khỏi thành tới chùa Thanh Thủy ở thành Tây lễ phật.

Hôm nay là sinh thần của phụ thân đã mất đó, hôm nay mẫu thân tới tự là để cầu phúc cho ông ấy, dưới triều Ngụy người Hồ người Hán sống chung với nhau nên phong tục cũng cởi mở hơn, Sất Vân thị còn là người Hồ, trước giờ không có tập tục thủ tiết gì đó. Nhưng Võ Uy quận chúa không chỉ thủ tiết vì ông ấy mà trong nhiều năm nay còn luôn nhớ tới ông ấy. Điều này rất hiệm gặp trong những nữ nhân Hồ tộc.

“Cái này có là gì đâu, dù sao cũng đã thành thói quen, ông ấy đi rồi, cũng không muốn đi tìm nam nhân khác nữa.” Võ Uy quận chúa nói như vậy.

Rồi lại nhét cho nàng một viên thuốc an thần: “Con yên tâm, nhà chúng ta không có mấy quy củ nạp thϊếp linh tinh gì đó đâu. Lân nhi cũng là một đứa trẻ chung thủy, con hãy sống với nó thật tốt, nó sẽ không phụ con, cho dù tương lai nó muốn nạp thϊếp thì mẫu thân cũng tuyệt đối không cho phép.”

Đang yên đang lành sao lại kéo lên người nàng rồi.

Thức Nhân chỉ đành cười ngượng ngùng, Võ Uy quận chúa lại nói: “Đúng rồi, không phải phụ mẫu của con cũng đã mất rồi sao? Mẫu thân nhớ, phụ thân con cũng chỉ có một thê tử là mẫu thân con?”

Thức Nhân mỉm cười đáp vâng, nhưng trong đáy mắt lại có phần bối rối.

Thực ra, sau khi phụ thân mất, mẫu thân tái giá, Cố gia lúc nào cũng nói bà quyến rũ người đã có thê tử làm phụ thân tức chết.

Có người nói bà dụ dỗ một thương nhân, đã có thai, định dựa vào cái thai để thượng vị do đó làm tức chết phu nhân chính thất nhà người ta.

Cũng có người nói trước khi nàng ra đời, mẫu thân đã dây dưa không rõ ràng với nam tử khác, đến nàng cũng không phải là người Cố gia,...

Nhưng nàng chưa từng tin, nếu mẫu thân là người như vậy, thì sao trong bức tranh bà ấy để lại lại mang khí phách và tấm lòng rộng mở như thế.

Một người đã quen với tự do, tuyệt đối sẽ không giam mình trong nội trạch và đấu đá cả đời với nữ nhân khác.

Xe ngựa tới chùa Thanh Thủy, Thức Nhân đi theo mẫu thân cúng tế bài vị trường sinh cho phụ thân chưa từng gặp mặt, cung phụng hải đăng, làm xong mọi thứ thì cũng đã gần tới giờ thìn.

Đúng lúc sắp rời đi, lại gặp bạn thâm giao của Võ Uy quận chúa. Bạn cũ gặp nhau đương nhiên sẽ có nhiều chuyện nói với nhau, Thức Nhân bị mẫu thân kéo lại trò chuyện với vị quý phu nhân đó một lúc, bà ấy tận tình gọi thị nữ dẫn Thức Nhân đi dạo xung quanh.

“Con cũng hiếm khi có dịp được ra ngoài một chuyến, tự đi chơi đi.” Võ Uy quận chúa mỉm cười hiền dịu: “Lúc nào về nhà mẫu thân tự khắc gọi con.”

Vùng này gần với Thượng Lâm uyển, rừng của hoàng gia, vốn được tiên đế Tiêu Tông xây dựng, Thái thượng hoàng không thích phung phí nên trả rừng cho dân, cho nên khu rừng hoàng gia ngày trước cũng trở thành nơi du ngoạn đạp thanh trong kinh thành.

Chùa Thanh Thủy được xây dựng sau Thượng Lâm uyển, đứng ở dưới cửa chùa, vừa hay có thể nhìn thấy hồ nước và cây cối rậm rạp.

Đi vào trong vườn, gió nhẹ hây hây, dương liễu lả lướt, ánh nắng mùa thu ấm áp lười biếng chiếu xuống, giúp mọi người cảm thấy thoải mái, dễ chịu.

Bên cạnh Thức Nhân chỉ dẫn theo thị nữ Vân Niểu, sau khi ngắm một vòng xong thì thấy hơi mệt mỏi bèn dựa vào tảng đá trắng bên hồ nhìn những cái đuôi đỏ rực trong hồ.

Mặc hồ khẽ lăn tăn, cá nhảy chim bay, ánh mặt trời chiếu lên những gợn sóng màu vàng trên mặt nước.

Nàng thấy rất thú vị, bảo Vân Niểu quay về lấy chút ngô đến cho cá ăn ở bên hồ, một lát sau, phía sau truyền tới một giọng nữ sắc bén quen thuộc: “Cố Thức Nhân? Vậy mà lại là tỷ.”

Thức Nhân quay đầu, đường muội Cố Thức Lan đang cùng hai nữ lang tầm mười lăm mười sáu tuổi mặc trang phục người Hồ đứng ở lối đi phía trên, vẻ mặt kiêu căng.

Bên cạnh nàng không có phu quân đi cùng, bởi vì là cúng tế phụ thân nên tuy là phục sức mới cũng chỉ là màu trắng. Cố Tứ Nương thấy vậy thì càng chắc chắn sau khi đường tỷ thành hôn đã sống không tốt.

Nàng ta đắc ý hếch cằm lên: “Cố Thức Nhân, tỷ không ở nhà chăm sóc tỷ phu, chạy tới đây làm gì?”

Cố Thức Nhân mỉm cười đáp: “Ta đi đâu, hình như không cần thiết phải báo cáo với đường muội đâu nhỉ.”

Nàng vốn không muốn dây dưa quá nhiều, bèn quay người định rời đi. Cố Tứ Nương lại nói: “Tỷ không nói ta cũng biết, chẳng phải hôm nay Tống quốc công sắp xếp yến tiệc chiêu đãi Tạ thiếu khanh ở Thượng Lâm uyển, cho nên mới chạy tới đây xem sao? Tỷ có biết xấu hổ không vậy hả, tỷ là đệ muội, còn người ta là đại bá, phải tránh hiềm nghi không biết ư?”

Vị đại bá đó cũng ở đây?

Thức Nhân hơi kinh ngạc, nhất thời không để ý. Cố Tứ Nương càng tức giận hơn: “Này, tỷ có nghe ta nói không hả. Tỷ có biết đám người bên ngoài nói nhà các người thế nào không, đám người đó đều đang nói, tỷ phu không phải là phế nhân, có khi đến cả đêm động phòng cũng là vị đại bá kia của tỷ làm thay đấy.”

“Ba người thành hổ, tỷ phải thận trọng một chút, cách xa ngài ấy ra, đừng làm ô uế thanh danh nhà người ta. Đừng giống như Sở thế tử của Thừa Ân Bá phủ trước đây, tỷ cực khổ học đánh cờ vì người ta, đến đêm nguyên tiêu cũng chạy ra ngoài muốn gặp gỡ người ta. Đúng là chẳng khác gì nương không biết liêm sỉ của tỷ...”

Môt tiếng “Bốp” thanh thúy vang lên, là Cố Thức Nhân đột nhiên đi đến, tát một cái cắt ngang nàng ta!

Cố Tứ Nương ôm bên má bỏng rát, vô cùng kinh ngạc!

Lúc này một chiếc thuyền hoa lặng lẽ từ giữa hồ đi tới, có người đứng trên thuyền, áo rộng đai lớn, phong thái lịch sự tao nhã, cũng đang nhìn về phía bên này.

Cách nhau khá xa, cũng không nghe rõ bên kia đang tranh cãi điều gì, chỉ thấy nữ tử ăn mặc như thiếu phụ đó trở tay tát tiểu nương tử một bạt tai.

Trông dịu dàng điềm đạm nhưng khi ra tay lại rất dứt khoát nhanh nhẹn.

Cũng khá thú vị.

Hắn nhìn một lúc, Tống quốc công Phong Tư Viễn từ trong khoang thuyền đi ra: “Hữu Tư, ý của thánh thượng, vị trí Khanh của Đại Lý Tự vẫn sẽ giao cho huynh, ngoại trừ huynh, thánh thượng không tin tưởng ai nữa cả.”

“Thánh thượng quá khen rồi, thần chỉ là gỗ mục thôi.” Tạ Minh Đình lạnh nhạt nói, ánh mắt vẫn nhìn về phía hai người tranh chấp trên bờ.

Phong Tư Viễn đưa mắt nhìn, trong lòng đã hiểu hơn một nửa, hắn ta cười: “Đúng rồi, hôn sự của huynh thế nào rồi. Nương của ta rất hài lòng về huynh đấy.”

Mẫu thân vẫn luôn muốn kết thông gia với Phong thị ở Bột Hải, Tạ Minh Đình biết. Hắn khẽ gật đầu: “Hôn nhân là lệnh của phụ mẫu, xem ý của mẫu thân vậy.”

Hắn không hề có ham muốn gì về tình ái, thê tử cưới qua cửa thông minh hay ngu dốt, nhanh nhẹn hay vụng về, hắn đều không quan tâm.

Tạ Minh Đình không hỏi chuyện của đệ đệ, Phong Tư Viễn cũng không nhắc tới, hai người đều ngầm hiểu nhau, nhìn lên bờ.

Cuộc tranh chấp trên bờ vẫn đang tiếp tục. Cố Tứ Nương tức giận nói: “Tỷ dám đánh ta?”

Thức Nhân hỏi ngược lại: “Tại sao ta không thể đánh ngươi?”

“Thân là muội muội, lại gọi thẳng tên phỉ báng tỷ tỷ, thân là vãn bối, cũng tìm mọi cách chửi bới trưởng bối. Ngươi bất hiếu bất kính như vậy, mặc kệ gia phong, người làm tỷ tỷ như ta còn không thể dạy dỗ sao?”

Tôn ti hiếu kính, thứ tự trưởng ấu, nàng đã đưa ra hai đạo đức quan trọng này, Cố Tứ Nương không thể phản bác.

Lại đang ở ngay trước mặt hai thiên kim Lâm, Tôn mình vừa mới kết giao, Cố Tứ Nương cực kỳ xấu hổ, túng quẫn nên bất chấp lao lên: “Cố Thức Nhân, ta liều với ngươi!”

Phía sau hai người chính là nước hồ, Cố Thức Nhân định tránh né, nhưng chân lại bị vấp ngã, Cố Tứ Nương không dừng lại kịp, quán tính cực lớn khiến hai người cùng ngã xuống hồ, phát ra tiếng nước bắn tung tóe.

“Cứu mạng, có người rơi xuống nước rồi!”

Trên thuyền, Tạ Minh Đình vốn định quay về thuyền, thấy vậy mắt hắn chợt mở to ra, cởϊ áσ ngoài lao vào trong hồ. Phong Tư Viễn vội sai người hầu: “Mau, lái thuyền qua đó!”

Hai người trong nước vẫn đang vùng vẫy, Cố Thức Lan tức đến mụ mị đầu óc vẫn chưa rõ tình huống hiện tại, liều mạng siết đường tỷ không thả mắng: “Cố Thức Nhân, ngươi thật độc ác.”

“Ta chỉ nói ngươi thích Sở công tử, còn có chuyện nương của ngươi, mà giữa ban ngày ban mặt dưới con mắt của mọi người ngươi lại dám đẩy ta xuống nước, sao ngươi có thể độc ác như vậy.”

Nhưng Cố Thức Nhân ở trước mặt lại dần mất đi âm thanh, giãy dụa cũng ngày càng yếu đi. Trong miệng mũi chỉ toàn là nước, hô hấp và ý thức của nàng dần bị nuốt chửng như bị gió cuốn đi sạch, đến bàn tay túm chặt đường muội cũng dần buông lỏng, mất kiểm soát chìm xuống đáy hồ.

Cảm nhận được thân thể của hai người đang không ngừng chìm xuống, Cố Thức Lan cuối cùng cũng hoảng hốt, liều mạng kêu cứu.

Vân Niểu gấp đến độ không biết làm cách nào, mặc kệ bản thân cũng không biết bơi định nhảy xuống hồ, lúc này nghe thấy tiếng hai tiểu nương tử Lâm, Tôn cùng hô lên: “Tống quốc công, Tạ thiếu khanh!”

Thuyền bơi trên mặt hồ và nam tử nhảy vào trong hồ đều đã đến gần, nam tử như cá rẽ sóng khuấy động tạo nên từng gợn sóng trên mặt hồ yên tĩnh. Trong hồ, lúc này hai tiểu nương tử đã bị sóng nước tách ra, một người vẫn đang không ngừng vùng vẫy, người còn lại thì đã không còn động tĩnh gì nữa, im lặng chìm xuống đáy hồ.

Tạ Minh Đình bơi qua đó, cánh tay mạnh mẽ có lực xuyên qua dưới nách thiếu nữ, ôm nàng vào trong lòng rồi cố gắng bơi lên bờ.

Hắn gọi Vân Niểu: “Đi mời mẫu thân tới đây.”

Vân Niểu đáp rồi vội vàng chạy lên chùa Thanh Thủy trên núi. Lúc này Cố Thức Lan cũng được thị vệ cứu lên bờ, nằm trên đất nhổ ra từng ngụm nước, đột nhiên, như nhớ ra gì đó, hoảng sợ nhìn đường tỷ ở bên cạnh.

Cố Thức Nhân vì hít vào quá nhiều nước nên đã hôn mê, đang được đại bá trên danh nghĩa của nàng ôm trong lòng, vẻ mặt tái nhợt, mái tóc dài ướt đẫm rối loạn dính lên mặt, còn hắn, tuy chật vật nhếch nhác nhưng cũng không che được vẻ đẹp thanh tú như minh châu mĩ ngọc của hắn.

Y phục vốn được cắt may khéo léo bị nước thấm ướt sũng, làm tôn lên bộ ngực đầy đặn như quả đào vòng eo thon nhỏ và cặp mông săn chắc của tiểu nương tử, làn da trắng mềm mại xuyên thấu qua lớp áo lụa, trông giống hệt như hồ ly tinh hút tinh huyết con người trong thoại bản.

Cố Thức Lan vô cùng sợ hãi nhìn, mãi đến khi thuyền hoa dừng lại ở bên cạnh bờ, một chiếc áo khoác màu xanh lá cây bị ném ra khỏi thuyền, được bàn tay thon dài sạch sẽ của nam nhân đón lấy, đắp lên thân thể trần trụi của nàng. Cơ thể được che lại, mới luống cuống nói: “A tỷ...”

Sao nàng ta lại để nam nhân ôm nàng ta, lại còn là đại bá của nàng ta nữa!

Dù Đại Ngụy có cởi mở hơn thì giữa thúc tẩu, đại bá đệ muội cũng phải tránh hiềm nghi chứ!

Một ánh mắt đột nhiên nhìn qua, như lưỡi dao lạnh lẽo, như mũi tên sắc nhọn. Cố Tứ Nương bị dọa sợ tới mức toàn thân run cầm cập, cho đến khi chui vào lòng hai đồng bạn bên cạnh.

Hai người Tôn, Lâm cũng ngượng ngùng. Ai mà ngờ được người trong thuyền đó lại là Tống quốc công và Tạ thiếu khanh chứ, nếu không khéo lời bẩn thỉu vừa rồi của Tứ Nương còn bị Tạ thiếu khanh nghe thấy.

Tạ Minh Đình thu hồi tầm mắt, giơ tay khẽ đẩy hai bả vai của Thức Nhân: “Cố Thức Nhân, tỉnh lại.”

Tình trạng của Cố Thức Nhân lại không ổn lắm, vì đã uống quá nhiều nước trong hồ nên bây giờ nàng đã ngất đi, nằm ngửa trên đầu gối hắn, một tay còn đang vô thức nắm chặt lấy túi nhỏ đeo trên eo hắn.

Trong cái túi nhỏ đang đựng ngọc bội hình hạc kia, để lại dấu ấn sâu trong lòng bàn tay mềm mại của nữ tử.

Tạ Minh Đình thoáng do dự, ấn mạnh vài cái lên phần bụng nàng qua lớp áo xanh vừa đắp lên, nàng đau đớn nhổ ra vài ngụm nước, lúc này mới hơi mơ màng tỉnh lại.

“Lang quân...”

Nàng nhìn khuôn mặt quen thuộc trong tầm nhìn mờ nhạt, yếu ớt thốt ra một cái tên.

Lúc này ý thức của nàng đã trở nên rời rạc, đương nhiên không biết đây là ở bên ngoài, lang quân của nàng sẽ không đáp lời nàng. Chỉ là đột nhiên nhìn thấy hắn nên có cảm giác muốn ỷ lại, uất ức trong lòng lao lên như thủy triều, khép hờ mi mắt, yếu ớt thốt ra nửa câu giải thích: “Thϊếp, thϊếp và nương của thϊếp không phải...”

Không phải cái gì, nàng chưa nói xong nhưng Tạ Minh Đình đã hiểu.

Trong cuộc tranh cãi giữa nàng va đường muội vừa rồi, hắn đã nghe rất rõ ràng.

Có lẽ là trước khi thành hôn nàng đã từng thích người khác, nương của nàng cũng có danh tiếng không trong sạch, bị đường muội của nàng phỉ báng là người lẳиɠ ɭơ.

Đáng thương thay đang ở ranh giới sống chết, mà nàng vẫn muốn giải thích rõ với “Lang quân” là hắn.

Nhưng suy cho cùng hắn cũng không phải là lang quân của nàng, từ một phương diện nào đó mà nói, đường muội của nàng nói không sai. Nhưng đó không phải là lỗi của nàng mà thôi.

Ánh mắt hắn trở nên ảm đạm, muốn mở miệng an ủi vài câu, nhưng lại không có tư cách đáp lại, chỉ đành lạnh lùng ừm một tiếng, coi như là câu trả lời.

Thức Nhân như trút được gánh nặng.

Nàng mỉm cười yếu ớt, rồi rơi vào hôn mê. Vẻ mặt của đám người Cố Thức Lan lộ ra vẻ ngượng ngập, tuy biết có lẽ nàng đã coi Tạ thiếu khanh trước mặt thành trượng phu của nàng, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Phong Tư Viễn lên tiếng đúng lúc: “Tỉnh lại là tốt rồi, Hữu Tư, bế nàng ấy lên thuyền đi, đừng để bị lạnh.”

Tạ Minh Đình không nói lời nào bế người lên thuyền. Phong Tư Viễn liếc mắt, nhìn về phía ba người Cố Thức Lan: “Chuyện hôm nay...”

“Bọn ta biết, bọn ta biết!” Nữ lang Lâm thị trông khá linh động trong ba người lập tức thề bảo đảm: “ ‘Mạnh Tử’ có nói, ‘Tẩu nịch bất viên, thị sài lang dã’*.Chuyện gấp phải tòng quyền, bọn ta đều biết rõ! Sẽ không nói bừa!”

*Tẩu nịch bất viên, thị sài lang dã: Chị dâu tắm đuối mà chẳng cứu, ấy là sài lang

Phong Tư Viễn hài lòng gật đầu, mỉm cười dịu dàng: “Lâm thị ở Huỳnh Dương đúng không? Quả nhiên là gia thế lâu đời, dòng dõi thư hương.”

Lâm nữ lang ngượng ngùng cúi đầu cười, lập tức vui như mở cờ trong bụng. Mãi đến khi tiểu nữ lang còn lại lặng lẽ kéo ống tay áo của nàng ta, thì nàng ta mới như vừa tỉnh mộng, cùng đỡ Cố Thức Lan rời đi.

*

Lúc tỉnh lại Thức Nhân đã ở trong nhà, mẫu thân Võ Uy quận chúa đang canh giữ ở bên giường, thấy nàng tỉnh lại, thì thở phào một hơi.

Quan tâm hỏi thăm vào câu xong, bà hơi không vui nói: “Xem ra đám người nhà mẹ con đều là những người không biết điều. Sau này đừng qua lại nữa.”

“Con đã là thiếu phu nhân của nhà chúng ta, lúc nên mượn uy thế của chúng ta thì mượn, sợ cái gì chứ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì cũng có mẫu thân và nam nhân của con gánh vác cho con.”

Trong lời nói của mẫu thân có ý che chở, trong lòng Thức Nhân cảm thấy ấm áp, mỉm cười đáp vâng.

Võ Uy quận chúa lại quay đầu gọi với ra bên ngoài: “Lân nhi, con vào đi, thê tử rơi xuống nước, con cũng không biết quan tâm một chút sao. Đúng là không biết thương người gì cả.”

Lúc này Tạ Minh Đình đã tắm rửa xong thay sang một bộ đồ khác, vẻ mặt lạnh lùng bước vào gặp. Ánh mắt Thức Nhân mơ màng gọi hắn: “Lang quân.”

“Hôm nay, là chàng đã cứu thϊếp sao?”

“Không phải.” Hắn lập tức phủ nhận: “Là huynh trưởng.”

Vẻ mặt nàng lập tức trở nên hơi tái nhợt: “Huynh, huynh trưởng...”

Lúc này Võ Uy quận chúa đã đi ra ngoài, hắn ngồi xuống bên giường: “Sao vậy?”

“Không, không có gì.” Nàng ấp úng nói: “Chỉ là thấy hơi ngại thôi...”

“Không sao, chuyện gấp phải tòng quyền mà thôi, nàng cũng đừng để trong lòng.” Tạ Minh Đình nói.

Thức Nhân đương nhiên không phải đang lo cái này.

Nàng chỉ cảm thấy xấu hổ, nếu đại bá là người cứu nàng, vậy thì, cảnh nàng tát đường muội, và cả mấy lời ô uế của đường muội, có thể hắn đã nhìn thấy nghe thấy rồi.

Sau này nàng có chuyện muốn cầu hắn mà, đều nói ấn tượng ban đầu là quan trọng nhất, chỉ sợ hắn đã coi mình thành người lẳиɠ ɭơ đó, sau này muốn xoay chuyển ấn tượng này sẽ khó lắm đây.

Chỉ là...Trong lòng nàng hơi bất an.

Ban ngày lúc nàng được cứu lên nàng cũng không thấy người cứu mình, nhưng cũng có thể cảm nhận được là hơi thở của người quen thuộc. Người cứu nàng, thật sự là vị đại bá chưa từng gặp mặt đó chứ không phải là chàng sao?

Nếu là chàng, vậy, vậy...

Thức Nhân đột nhiên không dám nghĩ tiếp nữa.

Lúc nàng không nói, Tạ Minh Đình cũng không biết nên nói gì, lúc này chợt thấy lông mi nàng chớp chớp, nhào vào trong lòng hắn: “Lang quân...”

Tạ Minh Đình sửng sốt, vòng eo thon gọn đã bị nàng ôm chặt, cái đầu nhỏ với mái ướt chưa khô thò ra từ trong ngực hắn tựa như chú chim non, hơi tủi thân nhìn hắn: “Thϊếp suýt nữa thì chết rồi, chàng không định ôm thϊếp một cái sao?”

Đôi mắt long lanh, ẩn chứa sự mong đợi, giống một con mèo con mong đợi chủ nhân thương yêu.

Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, dịu dàng như nước, khó mà cưỡng lại được, hương lan tỏa ra nhẹ nhàng vấn vương trên chóp mũi, tai Tạ Minh Đình trở nên nóng bừng.

Trong lòng nổi lên lòng trắc ẩn, hắn do dự ôm lấy nàng.

Tiểu nương tử trông gầy yếu, nhưng cảm giác ôm trong lòng lại rất tuyệt, hoa ngọc lan đầy đặn áp lên ngực hắn, ấm áp mềm mại. Thế nhưng hôm nay lại là ngày thứ hai hiệu lực của thuốc phát tác đã nói trong thư, Tạ Minh Đình vốn không tin, nhưng giờ khắc này lại cảm thấy hình như hiệu lực của thuốc đang phát tác.

Hai tay hắn cứng đờ rơi lên hông nàng, quay khuôn mặt đã nóng bừng đi.

Một tay của Thức Nhân lén sờ vào eo hắn, muốn tìm miếng ngọc bội buổi sáng, trên miệng vẫn tiếp tục nũng nịu năn nỉ: “Lang quân, tối nay đừng đi được không? Thϊếp, thϊếp sợ...”

Trong lòng chợt ngẩn ra.

Túi nhỏ bên eo chàng trống không, không có miếng ngọc bội nàng cầm được lúc sáng.