Chương 21

Edit: Lumi

Tuy nói thì nói vậy, sáng sớm hôm sau, Tạ Minh Đình vẫn dẫn nàng đi cưỡi ngựa.

Buổi chiều hôm qua Võ Uy quận chúa đã quay về thành, bây giờ trong biệt viện này chỉ còn lại hai người và vài thị nữ hầu hạ, còn có người hầu vốn ở lại trông coi căn viện. Thấy vừa trống trải vừa vô vị nên hắn bèn dẫn nàng vào núi cưỡi ngựa.

Nhưng...Vấn đề của Cố Thức Nhân không nằm ở việc không thể cưỡi ngựa, mà là không cầm được dây cương.

“Bàn tay xót quá.” Nàng ngồi trên lưng ngựa, quay người than vãn với phu quân ở phía sau: “Đỏ hết lên rồi, thực sự là vừa cầm đã đau...”

Tạ Minh Đình nhớ tới hành vi thô lỗ đêm qua, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, quay mặt sang chỗ khác không nhìn nàng: “Vậy thì có thể luyện tập, cưỡi ngựa không cần dây cương.”

Nói rồi, hắn cầm dây cương thay nàng, tay phải nắm chặt tay nàng rồi quất mạnh vào lưng ngựa, con ngựa lập tức hí lên một tiếng chói tai, lao đi như điên. Thức Nhân bất ngờ không kịp trở tay, suýt nữa thì bị ngựa hất xuống. Giọng nói trầm vang như tiếng ngọc va chạm vào nhau vang lên ngay sau tai nàng:

“Eo và chân phải dùng sức, giữ thăng bằng, kẹp chặt bụng ngựa!”

Hắn không đỡ nàng, bàn tay còn lại đặt hờ hững cách vòng eo của nàng chừng nửa tấc để phòng trường hợp bất trắc. Nhưng Thức Nhân không nhìn thấy, chỉ căng thẳng đến mức mồ hôi chảy đầm đìa, cố hết sức làm theo hướng dẫn của hắn, cuối cùng cũng giữa được thăng bằng.

Bàn tay đặt trên mu bàn tay nàng liên tục truyền hơi ấm và sức mạnh tới giúp nàng dần bình tĩnh lại, cưỡi ngựa ngày càng thành thạo hơn. Khi nàng nghiêng ngả, hắn sẽ đỡ lấy nàng, hai người cưỡi ngựa từ bãi săn ở phía đông núi Bắc Mang đến chân núi phía tây Bắc Mang.

Lúc này gió thổi qua thung lũng, nắng thu dịu dàng, đứng ở thảo nguyên trên đỉnh núi, tầm nhìn rộng lớn, vô tận. Những dãy núi ở cách đó không xa lần lượt hiện ra trước mắt, đó là —— Những hoàng lăng từ triều Hán Tấn đến nay.

Phong thủy ở Bắc Mang rất tốt, từ xưa đã có câu “Hầu phi Hầu, Vương phi Vương, thiên thừa vạn kỵ tẩu Bắc Mang*”. Nhìn từ trên cao xuống, những ngọn núi đó trông rộng mênh mông nhưng lại thấp bé khắp nơi đều có rải rác các lăng mộ của hoàng đế.

*Không phải hầu tước, không phải vua chúa, nhưng nghìn xe ngựa vẫn đi về Bắc Mang: Ý rằng Bắc Mang là nơi yên nghỉ của rất nhiều người có quyền thế và địa vị cao quý trong xã hội, bất kể họ là hầu tước hay là vua chúa. Dù không phải tất cả đều là hoàng đế hay quý tộc, nhưng nơi đây vẫn tập trung rất nhiều lăng mộ của những người có địa vị cao, thể hiện sự tôn kính và phong thủy tốt của vùng đất này.

Thức Nhân vốn đang thở dốc trong vòng tay hắn, nhìn thấy mấy ngôi mộ cao lớn đứng sừng sững trong tầm mắt thì không khỏi quay đầu lại hỏi: “Lang quân, kia là lăng gì vậy?”

Hắn đang suy nghĩ về chuyện gì đó nên không nghe rõ lời nàng nói. Thấy nàng quay đầu, chỉ nghĩ là nàng muốn hôn nên hắn rất tự nhiên tiến đến, hôn lên khóe môi nàng, sau đó là môi rồi đến một nụ hôn sâu.

Dịu dàng, trịnh trọng và rất triền miên.

Khi hắn áp môi lên, Thức Nhân mới nhận ra hắn đã hiểu lầm ý nàng, mặt nàng đỏ lên nhưng vẫn ngoan ngoãn hé môi để cho chiếc lưỡi của hắn như một con cá bơi vào trong khoang miệng, quấn lấy lưỡi nàng.

Một bàn tay ấm áp vẫn đặt trên hông nàng, rất lâu sau, bọn họ mới tách ra.

Một sợi dây bạc kéo ra lập tức biến mất dưới ánh mặt trời.

“Đây cũng là thù lao?”

Hắn buông nàng ra, lặng lẽ nhìn tiểu nương tử nhỏ nhắn trong lòng rồi hỏi.

Đây là đang “Có qua có lại”, trêu chọc về lần nàng mượn cớ hỏi chữ để thăm dò nét chữ của hắn và chủ động hôn hắn.

Hắn không nghe thấy câu nói vừa rồi, Thức Nhân cũng không tiện hỏi lại, chỉ dựa vào lòng hắn đỏ mặt thở hổn hển.

Mặt nàng nóng bừng không nói nên lời, đành phải mở lời đổi chủ đề: “Vừa rồi lang quân đang nghĩ gì vậy.”

Nàng đột nhiên cảm thấy bực bội, thì ra trong lòng chàng, nàng là người chủ động đến vậy ư?

Bây giờ nghĩ lại, hình như nàng đã thể hiện quá chủ động trong mối quan hệ này rồi. Đúng là nàng cảm thấy cần phải vun đắp tình cảm giữa hai người, chàng lạnh nhạt thì nàng chủ động hơn một chút. Nhưng tính đến nay, thật sự là nàng chủ động hơn nhiều. Tuy chàng không còn lạnh lùng như khi mới thành hôn nữa, nhưng cũng không còn nhiệt tình như lúc ở hội đèn l*иg.

Tuy nàng hiểu nguyên nhân trong đó, cũng đã xác nhận đây là lang quân chơi cờ với nàng. Nhưng thỉnh thoảng khi nhớ tới lang quân tuấn tú đã hỏi tên nàng trong giấc mơ rực rỡ ánh đèn đó, nàng vẫn sẽ cảm thấy hơi khác biệt với người trước mắt.

Lúc nàng đang suy nghĩ vẩn vơ, Tạ Minh Đình đã thu hồi tầm mắt, lại nhìn trời xanh mây trắng rộng lớn bao la ở phía xa, bịa đại một lời nói dối: “Ta đang nghĩ bao giờ huynh trưởng về nhà, có bận đến đâu thì cũng không thể bận đến mức trung thu cũng không về.”

Thức Nhân nhìn hắn, trong đôi mắt trong veo chợt hiện lên ý cười tinh ranh: “Lần này thϊếp không phải là người nhắc tới huynh trưởng trước đâu nhé.”

Tạ Minh Đình khẽ giật mình.

Sau đó mới hiểu nàng đang trêu ghẹo hắn về việc lần trước nàng lấy hắn “Ví với huynh trưởng” khiến hắn tức giận, nàng chính là một cô nương thích trả đũa như vậy. Hắn lập tức tỏ ra hơi hờn giận: “Tùy nàng.”

Lang quân nhớ huynh trưởng, thực ra Thức Nhân cũng muốn gặp vị đại bá đó. Nàng chưa từng quên mục đích mình gả vào Hầu phủ, nhưng đến giờ vẫn chưa có tiến triển gì. Nàng vốn còn định hỏi vài câu, nhưng nhìn dáng vẻ tức giận của lang quân, cuối cùng vẫn nhịn không hỏi.

Hắn dẫn Thức Nhân tiếp tục phi ngựa ở núi Bắc Mang, đến tận hoàng hôn mới quay về. Mẫu thân không ở đây, Thức Nhân bỗng chốc được thả lỏng, cũng cảm thấy thoải mái hơn khi ở bên cạnh phu quân.

Đến hoàng hôn, hiệu quả của thuốc tới rất đúng giờ.

Thức Nhân co ro trên giường, co mình lại thành một cục như mèo con sợ lạnh, mỗi một tấc da thịt trên cơ thể nàng đều run rẩy.

Nàng như thể bị sốt cao, cơ thể toát ra từng lớp mồ hôi, toàn thân ướt đẫm như bị ai đó ấn mạnh xuống nước, ý thức cũng trở nên mơ hồ.

Cơn thèm muốn khó tả ấy cuồn cuộn lao vào tai mũi họng như thủy triều, khiến người ta như muốn ngạt thở.

Lúc này nàng mới hiểu những lần trước lúc lang quân trúng thuốc đã khó chịu đến mức nào, nếu đổi lại là nàng thì nàng tuyệt đối không thể chịu nổi dược tính mãnh liệt như vậy. Rất nhanh chóng, nàng đã khuất phục trước sự khó chịu của cơ thể, sốt ruột cọ vào chăn, bởi vì cơ thể khó chịu mà khẽ nức nở.

Lúc vừa bước ra khỏi phòng tắm, Tạ Minh Đình đã nhìn thấy Thức Nhân cuộn mình trong lớp voan mỏng lăn lộn trên giường, chẳng mấy chốc đã lăn tới mép giường, khẽ nức nở hệt như một con thú nhỏ bị thương. Mắt thấy nàng sắp rơi xuống giường, hắn lập tức đi tới đỡ lấy nàng.

“Sao vậy.” Hắn hỏi.

Cánh tay nàng rất nóng như một nhúm lửa lên tay hắn, Tạ Minh Đình khẽ run lên, nháy mắt đã hiểu ra.

Hắn ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn thấy hắn, Thức Nhân như túm được một cọng rơm cứu mạng, nàng thuận thế nắm lấy cánh tay hắn ngẩng mặt lên, khuôn mặt đỏ ửng như những bông hoa lê trong mưa: “Lang quân...”

Nàng khẽ nấc lên gọi hắn, nhưng vì e dè nên không nói rõ.

Nữ tử vẫn quỳ gối ở trên giường, chỉ có thân trên ngả về phía trước, nũng nịu áp mặt vào lòng bàn tay hắn, nước mắt lăn dài.

Vòng eo thon thả mảnh mai hiện ra, cùng với phần hông bị ép nâng cao tạo thành đường cong núi non gập ghềnh, uyển chuyển tinh tế, thật sự rất đẹp.

Bộ đồ ngủ mỏng manh cũng rủ xuống trước người, che đi thứ đầy đặn đó đồng thời để lộ làn da trắng sáng ở eo và lưng nàng.

Giồng một con mèo. Tạ Minh Đình nghĩ.

Hắn đột nhiên có ý muốn đeo một cái chuông lên cổ nàng, lại không để ý, nàng đã hoàn toàn áp mặt vào lòng bàn tay hắn, khẽ cọ vào đó như một con mèo nhỏ đáng thương.

Đôi mắt Tạ Minh Đình khẽ tối sầm lại.

Hắn đã từng nếm trải cảm giác khi thuốc đó phát huy tác dụng, đến hắn cũng không chịu nổi, huống chi là nàng. Hắn không ngăn cản, mà ôm nữ nữ vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán ướt đẫm mồ hôi của nàng, cái chạm nhẹ nhàng như gió xuân thoáng qua, lướt từ trán đến môi.

Nhưng nàng vẫn cảm thấy không thỏa mãn với cái chạm nhẹ lướt qua đó, nàng đặt tay lên ngực hắn, nhẹ nhàng đẩy hắn ra: “Vân Gián...”

Nàng nghẹn ngào gọi, nhưng lại ngại nói ra miệng.

Vân Gián.

Tạ Minh Đình thoáng ngẩn ra, bất mãn nhíu mày.

Nàng muốn gì đương nhiên hắn biết rõ, nhưng lúc này, trong lòng lại như dây leo mọc ra một tia chua xót và không cam tâm.

Dựa vào đâu chứ. Hắn nghĩ. Từ trước tới này, người ở bên cạnh nàng chẳng phải là hắn sao, tại sao hắn lại phải làm thế thân của đệ đệ.

Cho nên lần này chút dịu dàng kia cũng đã biến mất, Thức Nhân cảm thấy quýnh lên, nhất thời quên luôn rụt rè, chỉ nức nở kéo lấy ống tay áo hắn: “Chàng cứu thϊếp...Vân Gián, Vân lang, chàng cứu thϊếp với...”

Nàng cảm thấy nàng như một người chết đuối, đã sắp ngạt thở, còn hắn chính là mảnh gỗ nổi duy nhất.

“Vân Gián...”

Nữ tử tóc tai rối bù, đôi mắt đỏ hoe, đang khóc rất đáng thương. Cuối cùng nỗi lo lắng cho nàng cũng đè nén được sự không cam lòng trong lòng hắn, Tạ Minh Đình thở dài: “Bỏ đi.”

Hắn đoán ý thức của nàng đã sắp tan rã, lúc bế nàng lên giường còn không quên dặn: “Nàng nghe rõ đây, không phải Vân Gián, là lang quân.”

Lang quân làm sao vậy.

Vân Gian và lang quân, có gì khác nhau chứ?

Thức Nhân còn chưa kịp hiểu gì, đôi môi ấm nóng của hắn đã áp tới, nắm lấy một tay nàng nhanh chóng kéo nàng xuống vực sâu.

Mỗi một tia khao khát nhem nhóm trong da thịt đều được lấp đầy. Ban đầu là ở trên giường, sau đó trong lúc nửa tỉnh nửa mơ đã bị ôm đến bệ cửa sổ, cuối cùng trong khoảnh khắc ý thức còn sót lại, nàng nghe thấy tiếng phu quân dỗ dành nàng há miệng ra, đưa chiếc lưỡi mềm mại vào trong.

*

Sáng sớm hôm sau, Tạ Minh Đình nhận được thư hồi âm từ trong cung.

Thư là do Tống quốc công Phong Tư Viễn gửi cho hắn, không nhắc tới việc thỉnh cầu đi nhậm chức bên ngoài có được phê chuẩn hay không, mà chỉ nói Tạ Vân Gián sẽ trở về vào đầu tháng chín, vì trước đó khi gửi thư, hắn đã xin Phong Tư Viễn một ít thuốc tránh thai trong cung nên kèm theo thư là một đơn thuốc và vài thang thuốc đã chuẩn bị sẵn.

Thuốc được đưa cho các thị nữ đem tới nhà bếp sắc, Vân Niểu không biết thuốc đó là hắn lấy cho mình dùng, còn tưởng là thuốc dưỡng thai cho Cố Thức Nhân nên vui vẻ đi sắc thuốc xong mang đến, đặt bên cạnh thư án.

Đêm qua lăn lộn hồi lâu, Thức Nhân vẫn chưa tỉnh. Trước thư án, Tạ Minh Đình đã viết xong thư hồi đáp, cùng với thư đến từ trong cung, giao cho Trần Lịch: “Ngươi đích thân đưa về, mời mẫu thân xem qua.”

Trần Lịch nhận lệnh, định xin cáo lui nhưng lại dừng lại, do dự một lát rồi hỏi: “Thế tử thật sự muốn dùng thuốc đó sao?”

Là thuốc tránh thai từ trong cung, nhưng không phải cho Nữ đế sử dụng mà là chuẩn bị cho Chu Huyền Anh. Bên trong có thạch tín có tác dụng diệt tϊиɧ ŧяùиɠ, sau khi nam tử uống vào thì thê tử sẽ rất khó mang thai.

Tuy các ngự y đã cố gắng hết sức trung hòa dược tính, nhưng thuốc vẫn có ba phần độc, thế tử sử dụng trong thời gian dài thì sao tốt được chứ?

Hắn ta biết thế tử không muốn thiếu phu nhân dùng thuốc cho nên đã chọn để mình dùng, nhưng thế tử còn có căn bệnh đó, tuy không cần dùng thuốc để chữa, nhưng cũng không biết liệu thuốc này có ảnh hưởng với “Căn bệnh” đó của thế tử không, nếu ngược lại dẫn căn bệnh đó ra, dọa sợ thiếu phu nhân thì sẽ càng tệ hơn...

Lông mi Tạ Minh Đình khẽ động.

Vẻ mặt hắn trầm tĩnh như nước, một lát sau mới lạnh nhạt đáp: “Ừm.”

Hắn không muốn có con.

Bất kể thê tử của hắn có phải là Cố Thức Nhân hay không cũng vậy.

Hắn là người có tình thân mỏng manh, không tin vào phụ tử thân thiết, phu thê ân ái gì đó. Nghĩ rằng con đối với phụ thân, làm gì có tình thân gì chứ, chẳng qua chỉ là du͙© vọиɠ bộc phát mà thôi, dù có sinh ra thì cũng chỉ là một con quái vật lạnh lùng giống như hắn.

Con đối với mẫu thân, càng đừng nói tới thân hay không thân gì đó, giống như một món đồ gửi tạm ở trong bình, khi ra rồi thì chia xa, chẳng còn quan hệ gì nữa.

Quan hệ tình thân có cùng huyết thống còn như vậy, huống chi là phu thê.

Trên đời này, cũng chỉ có hắn và Vân Gián là thân thiết nhất. Nhưng hắn lại chiếm đoạt thê tử của y...

Hơn nữa, thuốc tránh thai cho nữ nhân sử dụng có tính hàn rất mạnh, hắn không uống, thì người phải gánh chịu nguy cơ sinh nở chính là Thức Nhân. Bị cuốn vào vũng nước đυ.c Trần Lưu Hầu phủ, nàng đã rất đáng thương rồi, sao hắn có thể tổn thương nàng nữa.

Lúc này trong phòng vang lên một tiếng rất nhỏ, biết là Thức Nhân đã tỉnh, hắn ra hiệu mắt cho Trần Lịch, Trần Lịch lập tức hiểu ý, cất bước rời đi.

Lúc Thức Nhân mặc y phục xong, đi ra từ sau tấm bình phong thì vừa hay nhìn thấy bóng dáng Trần Lịch lao vυ"t qua từ song cửa sổ, nàng thoáng ngẩn ra, ánh mắt chợt nhìn về phía bệ cửa sổ trống không bên kia, khuôn mặt lập tức đỏ lên.

Đêm qua chính là chàng chê độ cao không đủ, nhất quyết muốn bế nàng ngồi trên bệ cửa sổ, lúc đó đầu óc nàng choáng váng, xương cốt mềm nhũn, không thể cưỡng lại chàng nên đành đồng ý, chờ đến khi tỉnh lại thì đã là bây giờ, bệ cửa sổ đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Cũng không biết lúc các thị nữ quét dọn, liệu có nhìn ra không...

Nàng lại thầm tự trách bản thân, sao lúc đó lại thuận theo mấy yêu cầu tào lao đó của chàng chứ. Tuy, tuy là do tác dụng của thuốc, nhưng cũng không thể cái gì cũng chiều theo ý chàng được. Mới lần đầu tiên mà chàng đã hoang đường như vậy, nếu mình cứ răm rắp nghe lời thì sau này sẽ ra sao đây? Cũng không biết chàng sẽ còn quá quắt tới mức nào nữa.

Lúc Tạ Minh Đình nhìn quay lại thì vừa hay nhìn thấy tiểu nương tử đang đỏ mặt nhìn về phía bệ cửa sổ kia, đôi mắt trong trẻo như làn nước mùa thu nhìn vào khoảng không, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Ánh mắt chạm nhau, vệt ửng đỏ trên khuôn mặt nàng lại đậm hơn, vẻ mặt hơi mất tự nhiên dời tầm mắt sang chỗ khác. Hắn mím môi, dùng ánh mắt ra hiệu bảo nàng qua đây.

Lúc này Trần Lịch đã rời đi, nàng chậm rãi đi qua đó, ngồi lên chân hắn.

Tạ Minh Đình vốn không có ý bảo nàng làm như vậy, nhưng thấy vậy cũng không tiện đẩy ra. Hắn vòng tay ôm hờ vòng eo nàng, nói: “Mẫu thân gửi thư đến, sắp tới cuối tháng rồi, theo lệ phải cúng bái tổ tiên, chỉ sợ chúng ta vẫn phải ở lại đây thêm vài ngày nữa.”

“Nếu nàng cảm thấy Bắc Mang này chán không có gì làm thì ta còn có một biệt viện nữa ở Y Khuyết, cảnh đẹp như tranh vẽ, còn có hang đá có thể tham quan, qua vài ngày nữa, ta sẽ đưa nàng tới đó.”

Thì ra là vì chuyện này.

Vì để mình viên phòng với phu quân mà mẫu thân lại hạ thuốc vào trong trà của nàng, khiến cho mối quan hệ mẹ con đang hòa thuận nay lại trở nên ngượng ngùng nên nàng cũng không muốn quay về. Thức Nhân cúi thấp đầu: “Không sao đâu, thϊếp chỉ cần ở bên lang quân là vui rồi.”

Khóe mắt liếc thấy chén thuốc vẫn còn bốc hơi nóng đặt ở trên bàn, lại hỏi hắn: “Đây, đây là thuốc gì vậy.”

Nàng hơi thấp thỏm, hôm đó lúc Vân Niểu tới đưa thuốc, thực ra nàng vẫn chưa ngủ say nên đương nhiên cũng nghe thấy, nàng có thể hiểu mẫu thân mong muốn nàng có thể sớm ngày có thai, nhưng nàng lại không muốn có con vào lúc này lắm.

Nàng có thể cảm nhận được, tuy mối quan hệ giữa nàng và lang quân đã tốt hơn một chút, nhưng vẫn chưa yêu thương tôn trọng nhau như những cặp phu thê bình thường, trong lòng vẫn có một khoảng cách nhất định. Vào thời điểm này, có con chắc chắn chỉ là một gánh nặng.

Hơn nữa, hình như lang quân cũng không muốn có con, nếu không thì cũng sẽ không đổ chén thuốc đó đi.

Nàng không hề che giấu tâm tư, thực sự rất dễ đoán. Tạ Minh Đình khẽ liếc mắt qua, nhìn thấy trong đôi mắt long lanh của tiểu nương tử đong đầy nỗi lo lắng, là dáng vẻ trông như rất dễ bắt nạt.

Hắn vẫn lạnh nhạt, đôi môi mỏng nhả ra hai chữ: “Đoán xem.”

Lời nói này chẳng buồn cười chút nào, nàng giận dữ trừng mắt nhìn hắn.

Hắn không trêu nàng nữa, nhưng cũng không nói thật, vẫn chỉ nói ra hai chữ: “Bổ thận.”

Thức Nhân xấu hổ mặt đỏ lên. Chàng còn cần bổ thận? Nàng thấy là chàng nóng trong người cần phải thanh lọc thì có!

Nàng ngượng ngùng giơ tay nhéo vào chân hắn một cái, đáng tiếc chỗ đó có cơ bắp sắn chắc, chẳng những không nhéo được mà còn khiến nàng đau tay.

Hành động này của nàng cũng không giống như đang trút giận, mà giống đang tán tỉnh ve vãn nhau hơn.

Mặt Tạ Minh Đình vẫn nghiêm túc, chuyển chủ đề: “Có thể một khoảng thời gian nữa ta sẽ được ra ngoài nhậm chức, nàng có muốn đi cùng ta không?”

Hôm trước hắn đã ngồi ở trước thư án viết sớ xin ra ngoài nhậm chức, nhưng lúc đó chưa đề cập đến việc đưa cả nàng đi cùng. Thức Nhân hơi ngẩn ra rồi gật đầu nói: “Thϊếp là thê tử của lang quân, đương nhiên là lang quân đi đâu thì thϊếp theo đó.”

Thê tử.

Hắn “Ừm” một tiếng, tiện tay cầm cuốn sách đặt trên thư án lật xem, nhưng trong lòng lại thấy hơi phiền muộn.

Hắn biết rõ, bây giờ nàng nghe lời hắn, gần gũi hắn là do nàng coi hắn là Vân Gián.

Nhưng hắn không phải là Vân Gián, nàng cũng không phải là thê tử của hắn, nàng là đệ muội của hắn, do bị nhầm lẫn nên mới cuốn vào mối quan hệ với đại bá là hắn.

Sự việc đã xảy ra, hắn không hề có ý định trốn tránh trách nhiệm. Trước khi mọi chuyện đi đến bước đường này, hắn cũng đã từng nghĩ nếu sau khi sự việc bại lộ mà nàng vẫn tiếp nhận hắn thì quá tốt. Nếu nàng không tiếp nhận hắn, vậy thì hắn sẽ rời đi. Thế nhưng việc đổi thê tử là trái với luân lý, hắn biết, nàng sẽ không chấp nhận được điều đó.

Hiện giờ, đã đi đến bước đường này, hắn cũng sẽ không buông tay.

Vậy thì, dẫn nàng rời khỏi đây, tiếp tục che giấu, là cách duy nhất ở hiện tại.

*

Vài ngày sau, Trần Lịch truyền tin tới, Võ Uy quận chúa đã đuổi đám thị nữ được phân tới hầu hạ ở Kỳ Lân viện về tổ trạch ở tận tít Kiến Khang.

Đợi đến khi Tạ Vân Gián trở về sẽ nói rằng tân nương đến quận Phù Phong thăm hỏi nhà cữu cữu, trước tiên phải ổn định y đã rồi mới tính tiếp. Nhưng cũng chỉ che giấu được nhất thời, không giấu được một đời.

“Thế tử, tính thời gian, tới ngày kia là Nhị công tử về tới nơi rồi.” Trần Lịch lời ít ý nhiều nhắc nhở.

Tạ Minh Đình nghe xong, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt.

“Ta biết.” Hắn nói.

“Ngày mai, ta phải vào thành một chuyến.”

Lúc ăn cơm trưa, hắn thong thả nói với Thức Nhân.

Hôm nay đã là ngày hai mươi chín, tối nay là lúc thuốc phát tác lần thứ ba của nàng, tính ngày thì lần tiếp theo sẽ là tối mùng hai tháng chín, mùng một Vân Gián quay về, hắn không thể không về thành, ngày kế, vừa hay chạy về giải “thuốc” cho nàng.

Thức Nhân “Hả” một tiếng, khó hiểu hỏi: “Là trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có gì.” Hắn phủ nhận: “Là triều đình có chuyện triệu ta vào cung. Nàng ở đây một mình, phải ngoan ngoãn một chút, đừng chạy lung tung.”

“Đợi ta về, buổi tối, có thể cho nàng sờ.”

“Chàng...” Sau khi nhận ra hắn đang nói gì, Thức Nhân làm rơi cả đũa, mặt đỏ bừng oán trách: “Sao lang quân lại nói chuyện càn rỡ như vậy.”

Hôm nay, đã là lần thứ hai hắn nói đùa với vẻ mặt nghiêm túc như vậy rồi, điều này không khiến nàng cảm thấy buồn cười, mà ngược lại khiến nàng cảm thấy rùng mình sợ hãi.

Bây giờ vẫn đang là ban ngày mà, cũng may bọn họ đang ở biệt viện này, không nhiều quy củ như khi ăn cơm ở nhà, các thị nữ cũng đã cho lui xuống hết. Nếu giờ đang ở trước mặt người ngoài thì nàng có thể bị làm cho xấu hổ đến chết.

Tạ Minh Đình lại không bận tâm lắm.

Sau vài lần đấu khẩu, hắn đã nắm bắt được tính cách của nàng. Ngoài mặt thì nàng thường trêu hắn một cách vô tư, nói những lời đùa giỡn khó đỡ. Nhưng ngươi xem, một khi ngươi nắm bắt được chiến thuật của nàng, thì người không thể đỡ được sẽ là nàng.

Dáng vẻ đỏ mặt của nàng, thực sự rất thú vị.

Mùng một tháng chín, Ngự sử đi tra án ở Giang Nam quay về kinh thành.

Tin tức đã sớm lan truyền trong triều đình, biết được rằng tiểu tướng quân “Bị thương nặng sắp chết” đó chẳng những không bị thương, mà còn rất khỏe mạnh, đích thân hộ tống mấy chục nghìn lượng bạc trắng bị quan lại tham ô về kinh thành, chuyện này khiến cả triều đình chấn động. Chỉ riêng Nữ đế vui mừng khôn siết, nói: “Không hổ là Kỳ Lân của trẫm, chiêu kim thiền thoát xác này đúng là quá hay.”

Các đại thần đều vô cùng kinh ngac, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Đây đâu có phải mưu kế của một mình Tạ Vân Gián, rõ ràng là đã được bệ hạ bày kế cho, thậm chí còn có thể toàn bộ kế hoạch là chủ ý của một mình bệ hạ, nhưng lại che giấu bọn họ, hiển nhiên là không tin tưởng. Do đó bọn họ mang theo những suy nghĩ khác nhau, khen ngợi bệ hạ anh minh.

Chuyện quan trọng như vậy đương nhiên cả triều đình rất coi trọng, Tạ Minh Đình là quan viên của Đại Lý Tự, được chọn đi cùng quan của Ngự Sử Đài, Hình bộ đi tới ngoại ô nghênh đón Ngự sử áp giải tham quan ô lại về kinh.

Quan viên của Thượng Thư Đài thì tới bến thuyền, nghênh đón Tạ Vân Gián hộ tống số ngân lượng bị tham ô về Bắc. Sau đó vào cung báo cáo với Nữ đế, Nữ đế mở yến tiệc ở hồ Cửu Châu, chiêu đãi công thần, do đó sau khi kết thúc tất cả công vụ, lúc hai huynh đệ thật sự được gặp riêng đã là sau khi yên tiệc chấm dứt.

“Ca!”

Ba ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, đêm đã về khuya. Sau khi thanh niên cao lớn anh tuấn đưa thẻ ra vào cung cho thị vệ kiểm tra xong thì bước nhanh tới cổng thành tây. Dưới cổng thành, Tạ Minh Đình rời đi trước y một bước mặc quan phục màu đỏ trông thanh cao như hoa lan, cao lớn như ngọc thụ đã chờ đợi y từ lâu.

Đã lâu không gặp, y nhớ huynh trưởng là thật, mắt thấy y sắp nhào vào lòng mình như lúc còn nhỏ, Tạ Minh Đình giơ tay đặt lên vai đệ đệ: “Gầy rồi.”

Tạ Vân Gián cười “Hì hì” hai tiếng, gãi đầu nói: “Cái đó, lúc ở Giang Nam, ngày nào đệ cũng ăn gió nằm sương nơm nớp lo sợ, đâu thể sống dễ chịu như a huynh ở kinh thành được.”

“Đúng rồi, mẫu thân có khỏe không? Chắc bà ấy đã biết rồi nhỉ, lát nữa đệ về sẽ không bị vụt roi chứ?”

Trần Lịch đã dắt ngựa tới, Tạ Minh Đình quay người leo lên ngựa, lạnh nhạt nói: “Mẫu thân rất nhớ đệ.”

“Sao lại chỉ nói mẫu thân nhớ đệ, chẳng lẽ a huynh không nhớ đệ sao?” Tạ Vân Gián cười nói, cũng lên ngựa rời đi.

Hai thanh niên cưỡi trên lưng ngựa, một văn một võ, một đỏ một đen, đều cao lớn tuấn tú như nhau, phong thái phi phàm. Nếu là ban ngày, để các tiểu nương tử gặp được thì tệ lắm cũng là bị ném hoa quả đầy xe, người xem chen chúc, khen ngợi một câu “Cây quý của Tạ gia.”

Nhưng tuy dung mạo hai người tương tự nhau, thực ra chỉ liếc mắt cũng có thể thấy được sự khác biệt. Hai người trông như cùng là một viên ngọc nhưng lại tỏa sáng hiện ra những vẻ đẹp khác nhau dưới ánh mặt trời và ánh trăng, một người ấm áp nhiệt huyết, một người âm trầm lạnh lẽo, dù là người có thị lực kém cũng sẽ không nhận nhầm hai huynh đệ.

Lần này thì nguy to rồi.

Trần Lịch thầm kêu khổ trong lòng.

Nhị công tử không về còn tốt, đã quay về thì cho dù thế nào cũng không thể để thiếu phu nhân nhìn thấy ngài ấy được. Nếu không thì chỉ liếc nhìn một cái cũng sẽ bại lộ.

Vừa rồi hai người đều uống rượu trong bữa tiệc, trời lại tối, Trần Lịch và hai thân vệ Tạ Tật và Tạ Từ của Tạ Vân Gián đều vội thúc ngựa đi theo, sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lúc này đã là đêm khuya, cửa ngõ các phường của thành Lạc Dương đều đã tắt đèn, đường không một bóng người, thỉnh thoảng lại gặp Kim Ngô Vệ đang đi tuần, Tạ Vân Gián giải thích đôi câu về việc dự tiệc đêm nay rồi Kim Ngô Vệ cũng cho đi.

“A huynh.” Tạ Vân Gián gọi huynh trưởng một tiếng: “Huynh, huynh đã từng gặp tân nương của đệ chưa? Có phải rất xinh đẹp không.”

Trong giọng nói còn mang theo ý cười, còn có thêm chút khoe khoang, khiến Trần Lịch ở bên cạnh nghe mà suýt nghẹt thở, rồi lại không kìm được muốn nhìn vẻ mặt của chủ tử nhà mình. Đáng tiếc hắn ta đi theo phía sau, trời còn tối, nên không nhìn thấy gì cả.

Khuôn mặt Tạ Minh Đình không có chút dao động nào: “Ừm.”

“Một chữ ‘Ừm’ là xong rồi sao?” Tạ Vân Gián cực kỳ thất vọng, vốn còn định khiến huynh trưởng ngưỡng mộ y, ngượng mộ y có thể cưới được một tân nương xinh đẹp như vậy.

Nhưng nghĩ lại thì huynh trưởng còn có thể có phản ứng gì được chứ? Từ nhỏ huynh ấy đã như một ngọn núi băng, cho dù không phải thì thân là đại bá cũng nên tránh hiềm nghi với đệ muội, cho dù trong lòng huynh ấy thấy kinh diễm thì cũng sẽ không để lộ lên mặt. Trong lòng lại thấy thoải mái hẳn lên, mong đợi được gặp mặt thê tử.

Đêm dài tĩnh mịch, ánh đèn dầu bên đường cũng dần tắt lịm, trăng treo lơ lửng trên bầu trời, ánh sáng thanh tao như tuyết.

Cổng Tạ phủ ở phường Đồng Đà, Võ Uy quận chúa nóng lòng mong đợi đã dẫn đầu một đám người hầu đứng đợi ở cửa.

Tạ Vân Gián ở trên lưng ngựa nhìn thấy bóng dáng mẫu thân từ xa, không kìm nén được sự vui vẻ trong lòng, chưa kịp đợi ngựa dừng hẳn đã nhảy xuống: “Mẫu thân!”

“Con về muộn, khiến mẫu thân lo lắng buồn bã, hi vọng mẫu thân thứ tội!” Y quỳ trước người mẫu thân, đôi mắt cười như chứa ánh sao, giúp trái tim vốn đang lo lắng của Võ Uy quận chúa không khỏi nảy sinh vài phần vui vẻ.

Nhưng ngoài mặt lại tỏ ra không vui, tháo roi chín đoạn được ngự ban ở bên hông xuống đánh vài cái lên người con út: “Tiểu tử thối, đến cả nương của con cũng lừa!”

“Con còn biết đường quay về à, sao con không chết ở Giang Nam luôn đi! Không gửi một bức thư nào về nhà, hại nương tưởng là con chết thật rồi, con có biết nương đau lòng đến mức nào không hả?”

Bà xuống tay vẫn có chừng mực, cho dù không có thì đánh vào người Tạ Vân Gián cũng không thấy đau, y vội kéo lấy cánh tay mẫu thân, cười nói: “Mẫu thân chớ đau lòng, người xem, không phải con đã an toàn trở lại rồi sao.”

“Vụ án chưa xử lý xong, con lo người đưa thư sẽ để lộ tin ra bên ngoài, ba tháng qua con nhớ mẫu thân lắm luôn.”

Từ nhỏ y đã biết cách ăn nói, có tính cách hoàn toàn tương phản với huynh trưởng song sinh, cho nên Võ Uy quận chúa luôn thiên vị y hơn, lúc này lại “Hồi sinh từ cái chết”, mẫu tử lâu ngày không gặp mặt, trong lòng đương nhiên rất vui mừng. Trách cứ y: “Đã là người có gia thất rồi mà vẫn còn trẻ con như vậy! Cũng không sợ khiến người ta chê cười.”

Hai mẫu tử vừa nói vừa đi vào trong phủ, một câu nói vừa hay dẫn chủ đề lên người tân nương vẫn chưa tới nghênh đón, Tạ Vân Gián mỉm cười, thuận tiện hỏi: “Đúng rồi, sao lại không thấy Nhân Nhân đâu?"