Chương 5

Sau đó hắn để ta ngồi xuống trước bàn, đối diện với hắn.

Ta nhìn từng đĩa từng đĩa cao lương mĩ vị đỏ choe choét lần lượt được bê lên bàn, nội tâm lại lần nữa trở nên vô cùng kích động.

Đương kim thái hậu là cô mẫu của ta. Ta đương nhiên hiểu người rất rõ, Người trước nay không ăn cay, chắc hẳn Tôn Diễm được người nuôi từ lớn đến nhỏ cũng là như vậy.

Vì vậy ta đã sai trù phòng chuẩn bị một bàn toàn đồ ăn cay, phòng trường hợp nếu như Tôn Diễm tới dùng thiện, ta sẽ dùng những thứ này vô thanh vô tức khiến cho hắn phải rời đi. Còn nếu như hắn không đến, ta sẽ đem đồ ăn chia cho hạ nhân Yên Hú cung.

Ta đã sớm tưởng tượng ra hình ảnh hắn nhìn thấy mấy món ăn cay nóng trên bàn, bực tức phất tay áo rời đi rồi.

Quả nhiên như ta dự đoán, hắn vừa nhìn vào bàn bày đầy mấy món đỏ choét trên bàn, liền lập tức khẽ cau mày.

Mặc dù cung độ vô cùng nhỏ thôi, nhưng làm sao có thể qua được hỏa nhãn kim tinh của ta đây.

“Hoàng thượng, đây là gà cay, đây là Ma bà đậu phụ…” Ta lập tức lấy lại can đảm, nhiệt tình giới thiệu từng món trên bàn cho hắn.

Đợi đến khi nói đến khô cả miệng, ta mới phát hiện hắn đã tựa cười tựa không nhìn ta được một lúc lâu rồi.

“A Triêu có tâm rồi.” Hắn không chút keo kiệt khen ngợi ta, ta bỗng chốc nhớ đến những lời hắn đã từng nói lúc trước, chớp mắt không nói được gì nữa.

m thanh ríu rít của ta phút chốc trở nên an tĩnh, trong cung điện rộng lớn chỉ còn lại tiếng thìa bát chạm nhau.

Tại vì cả cái bàn ăn đầy đồ ăn này, cũng chỉ có mỗi canh là không cay.

Dù sao người ta cũng là hoàng đế, ta cũng không thể làm quá mức được.

Nhưng hắn đúng là không giỏi ăn cay, những món ăn trên bàn hắn cũng chỉ động đũa mấy cái, đến cuối cùng một miếng canh cũng không uống.

Nhìn dáng vẻ ăn uống của hắn, phải nói là cực kỳ đẹp đẽ ngon mắt… khụ!

Cuối cùng làm ta không cẩn thận ăn thêm cả một bát cơm nữa.

Sau khi ăn xong, ta xoa cái bụng tròn vo của bản thân, trong lòng không khỏi có chút u sầu.

Tôn Diễm dường như cũng không có khẩu vị, đương nhiên rất có khả năng là vì ta đã bày ra cả một n đồ ăn xanh đỏ như vậy cho hắn…

Hắn một tay chống cằm, bộ dạng có chút lười biếng nói với ta: “Ta vẫn còn tấu chương cần phê duyệt.”

Ta vui mừng khôn xiết, này chắc là muốn rời đi rồi đây!

Tuyệt quá!

Trong lòng ta vô cùng mừng rỡ, vội vã đứng dậy, định giả vờ ra vẻ muốn cung tiễn hắn.

“Chỉ đành nhờ A Triêu thay ta chuẩn bị một chiếc bàn nhỏ trong tẩm cung vậy.” Hắn nghiêng nghiêng đầu, nói với ta.

“Hả?” Não ta vẫn chưa kịp tiếp nhận thông tin.

“Dưỡng Tâm Điện hơi xa, ta sẽ ở lại đây phê duyệt tấu chương vậy” Vừa nói, hắn còn vừa nhìn về phía ta cười thật tươi.