Chương 15

Mặc dù Nghê Tông là con vợ lẽ, nhưng Nghê Trị Quang cũng cho phép hắn học y với Nghê Chuẩn, nhưng Nghê Tông học không tốt, thường xuyên phạm sai lầm, Nghê Trị Quang cẩn thận suy nghĩ con đường này của hắn không thành công, vì vậy trước khi Nghê Trị Quang qua đời, bảo cả hai huynh đệ bọn họ tách ra, nhà thờ tổ của Nghê gia và y quán gia thuộc về con trai trưởng Nghê Chuẩn, trong khi việc kinh doanh cửa hàng vải thuộc về Nghê Tông.

Việc kinh doanh của cửa hàng vải làm sao có thể so sánh được y quán lâu đời của Nghê gia?

Trong những năm qua, Nghê Tông luôn bất mãn với việc này.

Đặc biệt là sau khi Nghê Chuẩn qua đời, công việc kinh doanh y quán của Nghê gia đều nằm trong tay một quả phụ, mỗi lần hắn đến cửa, tẩu tẩu góa bụa của hắn luôn tỏ vẻ bề trên, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng tức giận.

“Tiểu thứ nữ Nghê Tố kia dầu muối không ăn, cũng là tai họa khó nhằn.” Nghê Tông ngồi lại trên ghế gấp, quay mặt nhìn ánh đèn lờ mờ trên bàn: “Lẽ nào Sầm thị nàng thực sự dám giao y quán của Nghê gia chúng ta cho một nữ nhi như vậy......"

"Lão gia, sao có thể chứ, không có lý như vậy, hơn nữa." Quản gia ân cần bưng một chén trà đến: "Dù sao nữ tử cũng phải gả đi, xuất giá rồi thì cũng coi như là người ngoài."

Nghê Tông nhận lấy chén trà, hơi nóng làm mờ nếp nhăn trên mặt hắn, hắn dừng lại, ngẩng đầu lên, hơi híp mắt nói: “Đúng vậy, bảo Nghê Tố ngày thường học phong thái thanh cao của mẫu thân, nhanh chóng chọn lựa lang quân "

Hắn đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Bây giờ nàng có muốn chọn cũng không chọn được."

Cơn mưa đêm hè không lạnh nhưng Nghê Mịch Chi lại cảm thấy rùng mình sợ hãi bởi những lời nói mơ hồ của phụ thân xuyên qua lớp cửa mỏng, nàng suýt nữa không cầm nổi bát sứ, sau khi hồi thần mới nhận ra thành bát không còn quá nóng, nàng nắm chặt tay nữ tì, một mạch quay về.

Không chọn được là ý gì?

Trên đường trở về phòng Nghê Mịch Chi nghĩ đi nghĩ lại, nàng đột nhiên dừng bước, nữ tì đi theo phía sau suýt chút nữa va vào lưng nàng, mơ mồ gọi nàng: "Tiểu thư?"

Ánh sáng lạnh lẽo của tia chớp chiếu vào hành lang, mưa bụi đan xen, Nghê Mịch Chi đấu tranh một lúc, cuối cùng vẫn quay người lại, nói với nàng: “Ngươi lặng lẽ đến nhà đại bá mẫu tìm Nghê Tố, nói, nói…..."

Nàng khẽ mím môi: "Nói với nàng trước mắt không được ra ngoài, sợ có cường đạo làm vấy bẩn sự trong sạch của nàng."

"Vâng."



Nữ tì hành lễ, tìm một chiếc ô giấy, vội vàng chạy vào trong màn mưa.

Nhà thờ tổ của Nghê gia.

Tiền mụ mụ đang sắp xếp để người thu dọn hành lý lên xe ngựa, bây giờ trời đang mưa, còn là trong đêm, những tên đầy tớ được Nghê Tông cử đến để theo dõi đều đang trú mưa ở dưới mái che của sạp ăn đường phố, không ai chú ý tới con hẻm ở cửa sau nhà thờ tổ Nghê gia, đây là thời điểm thuận lợi để Nghê Tố rời đi.

"Ngài đừng thấy mã phu họ Trương đã lớn tuổi, lúc hắn còn trẻ cũng từng học phi tiêu và công phu quyền cước, vì thế phu nhân mới yên tâm để hắn đưa ngài lên kinh."

Tiền mụ mụ cầm ô che cho thiếu nữ trước mặt, lau những giọt nước đọng trên áo choàng cho nàng, mắt hơi chua xót: "Tiểu thư một mình lên kinh phải sống thật tốt."

Khi Nghê Tố còn nhỏ, đa số là Tiền mụ mụ chăm sóc nàng, nàng nắm chặt tay Tiền mụ mụ: "Ta đâu có một mình, Trương bá và Tinh Châu đều đi cùng ta, Tiền mụ mụ, ngài yên tâm, xin ngài…... "

Nghê Tố cố chịu sự chua xót khổ sở, cổ họng càng khô khốc hơn: "Xin ngài chăm sóc thật tốt mẫu thân của ta, cũng chăm sóc thật tốt bản thân mình."

"Đừng lo tiểu thư, bên cạnh phu nhân đã có ta."

Tiền mụ mụ vỗ mu bàn tay nàng, sau đó đỡ nàng lên xe, nhưng khi Nghê Tố bước lên ghế ngựa, nàng quay đầu nhìn vào trong cánh cửa khép hờ, một màn mưa bụi, ánh đèn mờ ảo.

Nàng đột nhiên buông tay Tiền mụ mụ, từ dưới ô đi ra, tiến lên vài bước rồi quỳ xuống dưới bậc thềm.

Váy ướt sũng, hạt mưa rơi trên mi mắt của Nghê Tố, nàng cúi người liên tục dập đầu.

Tiền mụ mụ che miệng, quay mặt sang một bên lặng lẽ khóc.

“Tinh Châu sao còn chưa quay về?” Lão mã phu buộc chặt xe ngựa, nhìn quanh hẻm một lượt.