Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiếu Nam Sơn

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
10.

Hai ngày sau, ta đã báo tin cho Lý Trường Phong, nói rằng Tưởng Oanh Ngọc mời hắn đi chèo thuyền trong đầm lau sậy vào tối ngày mười lăm tháng này.

Những đám lau sậy cao đung đưa, luôn ám chỉ rằng bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra ở đây.

Ta sẽ không bao giờ quên cảnh tượng kiếp trước Tần Dược Chương và Tưởng Oanh Ngọc thâu hoan ở đây.

Vào ngày rằm hàng tháng, Tần Dược Chương sẽ dẫn Tưởng Oanh Ngọc đến đầm lau sậy để ngắm trăng, để tránh bị người khác trêu chọc, hai người luôn tách ra đi riêng.

Hắn dành cho nàng ta tất cả sự lãng mạn và dịu dàng của mình.

Tất cả những gì để lại cho ta chỉ là sự thờ ơ, khiển trách và coi thường.

Tháng này, ta sẽ tặng cho hắn một phần quà lớn.

Cuối cùng ta cũng biết, ngày đó Tô Hạc Sơn đã nói vào tai ta: “Đừng quên cảm ơn ta.”

Thì ra là ý này.

Tần Dược Chương quá kiêng kị hắn.

Ngày hôm đó Tần Dược Chương rất tức giận khi thấy ta và Tô Hạc Sơn thân thiết như vậy.

Sau khi hồi phủ, mỗi lần ta nhắc tới Tô Hạc Sơn, Tần Dược Chương đều lạnh giọng quát dừng lại.

Hắn giống như một con gà chọi bị khơi dậy tinh thần hiếu thắng, ta càng thích Tô Hạc Sơn, hắn càng muốn đến trước mặt ta, mỗi ngày đều đến viện của ta một chuyến.

Hắn dành cho ta quá nhiều tâm tư, khiến cho Tưởng Oanh Ngọc tức giận đến mức gây chiến tranh lạnh với hắn mấy ngày.

Chiều ngày mười lăm, Tần Dược Chương lại đến.

Ta mặc quần áo chỉnh tề, nhìn thấy hắn bước vào cửa viện, liền hắt một chậu nước, biến hắn thành con gà rơi vào nồi canh.

“Vào ngày mười bốn hàng tháng, hắt nước bẩn đi, xua đuổi thần xui xẻo.”

Toàn thân hôi thối, hắn mở miệng liền mắng ta: "Nam Chiếu, ngươi đúng là uống thuốc đến hỏng đầu rồi!"

Sau đó, hắn nhìn thấy ta ăn mặc chỉnh tề, cau mày hỏi: “Ngươi làm gì vậy!"

“Di mẫu không tìm được cho ta một nam nhân tốt, đương nhiên ta sẽ tự mình đi tìm.”

Ta ném cái chậu sang một bên, vỗ vỗ tay định đi ra ngoài.

Tần Dược Chương tóm chặt lấy ta, khiêng ta vào trong phòng.

"Đi tìm Tô Hạc Sơn sao? Hắn cũng là một kẻ phong lưu si tình ở khắp chốn mà thôi, so với Lý Trường Phong thì tốt hơn chút nào chứ? Nam Chiếu, ngươi đừng nói bản thân mình thanh cao như vậy, không phải là ngươi coi thường Lý Trường Phong, mà là ngươi coi trọng danh lợi."

Hắn ném ta lên giường, thấy mặt ta đỏ bừng lên vì tức giận, hắn liền mỉm cười hài lòng.

"Biểu ca làm như vậy là vì muốn tốt ngươi, ngươi phải ngoan, phải nghe lời."

Hắn phân phó cho hai bà tử canh cửa, không cho ta bước ra nửa bước.

Còn sai người mang nước tới, để ta tắm giặt trong phòng.

Hắn thực sự không coi trọng ta, hắn cũng không quan tâm người khác sẽ chê bai ta như thế nào.

Đây là nhà hắn, hắn làm chủ nơi này, hắn chỉ cần quan tâm bản thân mình vui vẻ là được rồi.

11.

Bầu trời hơi tối, trăng tròn đã vươn qua cành liễu.

Lúc này chắc là Tưởng Oanh Ngọc đã đến rồi, trong lòng nàng ta hẳn là đang vui mừng chờ đợi Tần Dược Chương ôn nhu ngọt ngào đến dỗ nàng ta vui vẻ

Không biết phản ứng của nàng ta khi nhìn thấy Lý Trường Phong sẽ thế nào.

Ta đẩy cửa sổ ra, nhìn ánh trăng, cố ý nói: “Trăng đêm nay tròn quá, chẳng lẽ hôm nay là ngày mười lăm chứ không phải ngày mười bốn sao? Ta nhớ nhầm ngày mất rồi.”

Trong bồn tắm truyền đến tiếng động, Tần Dược Chương mặc quần áo xong, chưa kịp lau khô tóc đã vội vàng rời đi.

Ta chậm rãi đi đến cửa, leo lên một chiếc xe ngựa.

Tô Hạc Sơn cầm quyển sách bị cuốn lại trong tay, không ngẩng đầu lên, chỉ cười nói: "Không có cô nương nào ở độ tuổi của ngươi có thể bình tĩnh như vậy đâu."

Ta lười biếng duỗi người.

Nhìn hắn một cái, ban ngày buồn ngủ, nhưng ban đêm lại tràn đầy sinh lực như Dạ Du Thần, lại còn đọc sách, thật sự không sợ bị mù à.

"Cơm ngon không sợ đến muộn."

Ta ngáp dài: “Đi thôi, đi xem náo nhiệt vừa mới ra lò nào.”

Khi ta đến đó, bãi sông hoang vắng đã hỗn loạn hết lên.

Lý Trường Phong bị đánh đến mức hộc máu, yếu ớt kêu lên: “Rõ ràng là con tiện nhân này tự mình tới tìm ta…”

Hắn lấy lá thư ta gửi từ trong lòng ngực ra, ném dưới chân Tần Dược Chương, hai mắt nhắm nghiền lại hôn mê bất tỉnh.

Tưởng Oanh Ngoc trốn trong vòng tay của Tần Dược Chương, tóc nàng ta rối bù, váy sam rách rưới, khóc không thành tiếng chỉ lắc đầu kêu oan.

"Không phải ta, ta không có! Biểu ca, trong lòng ta chỉ có chàng thôi, ta làm sao có thể thích một người như Lý Trường Phong được chứ!"

Nhưng bức thư thực sự là chữ viết tay của nàng ta.

Kiếp trước, cũng chính nàng ta là người đã bắt chước chữ viết của ta, làm giả thư từ để chuốc hết những điều xấu xa bẩn thỉu lên đầu ta.

Tôi phải cảm ơn Tưởng Oanh Ngọc, chính là nàng ta đã dạy cho ta rất nhiều thủ đoạn âm hiểm như vậy.

Tần Dược Chương nghiến răng đọc lá thư, sau đó vò nát tờ giấy trong tay, không biết có tin hay không, ôm lấy Tưởng Oanh Ngọc rồi rời đi trước.

Tô Hạc Sơn hỏi ta: "Ngươi không sợ Lý Trường Phong khai ra ngươi sao?"

Ta mỉm cười, với tính cách của Tần Dược Chương, sao có thể để Lý Trường Phong nói thêm một lời nào nữa, nhất định bắt lại rồi đánh đập.

Chờ đến lúc hắn đánh đến mệt, Lý Trường Phong cũng đã sớm mê mẩn rồi, chỉ còn đủ sức lấy lá thư ra, kéo biểu tỷ xuống nước thôi.

Tô Hạc Sơn cũng cười, đầy hứng thú mà đánh giá ta.

"Lời ngươi nói cũng coi là chuẩn đấy."

“Nhưng chờ Lý Trường Phong dưỡng thương xong, tỉnh lại, nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ.”

Ta buông mành xuống, mỉm cười đen tối.

Lý Trường Phong còn cần tỉnh lại sao?

"Việc này giao cho Tô thế tử, nhất định có thể xử lý ổn thoả.”

Ta bày tỏ thiện chí với hắn: “Chúng ta chính là đồng minh giúp đỡ lẫn nhau mà.”

Tô Hạc Sơn không nói là tốt hay xấu, khóe miệng cong lên đầy mê hoặc, ánh mắt hơi tối lại.

Ta giả vờ bình tĩnh hỏi hắn: “Sao vậy, ngươi thấy ta tàn nhẫn độc ác, là người xấu à?”

Hắn lắc đầu cười khẩy: “Loại người giống ngươi sao, trong túi chỉ có mấy đồng tiền mà còn phải mua gạo cứu trợ thiên tai, nếu mà là người xấu thì chỉ có thể là người xấu tốt.”

Nhất thời, ta thậm chí không thể nhớ được Tô Hạc Sơn đang nói đến chuyện của tháng năm nào.

Hắn duỗi tay ra cởi giày của ta, kéo ống tay áo nạm tơ vàng, lau sạch bùn cát ở bãi sông trên đế giày của ta.

Hắn nâng chân ta lên, nhét lại vào giày.

Hắn dùng ngón tay vuốt ve cổ chân ta hai cái rồi thở dài: “Nam Chiếu, ngươi không sai.”

"Tàn nhẫn độc ác cũng tốt, còn hơn là bị người khác lột da rút gân."

12.

Sau khi hồi phủ, biểu tỷ đã mắc bệnh nặng một trận.

Vào ngày thứ năm, ta đến thăm nàng ta.

Nàng ta uể oải nằm trên giường, còn không có sức lực để trừng mắt nhìn ta, trông thật đáng thương.

"Biểu tỷ, không thể cử động được, cảm thấy khó rất chịu phải không?"

Nàng ta tưởng ta không biết chuyện nàng ta đã hối lộ thái y để cố tình làm hại ta khi thử thuốc.

Kiếp trước khi ta lâm bệnh, nàng ta đã khoác lên bộ mặt giả nhân giả nghĩa vì ta mà bận trước bận sau, đổ từng bát, từng bát thuốc bổ vào bụng ta, cuối cùng lại để lại một căn bệnh khó chữa.

Đời này nàng ta cũng nên nếm trải cảm giác nằm xuống nhưng không bò dậy được nữa.

"Mấy ngày nay khi ngươi bị ốm, đã xảy ra một chuyện kinh hỷ đấy.”

"Lý Trường Phong chết rồi, ngươi biết không?"

Cuối cùng nàng ta cũng chịu mở mắt nhìn ta, run rẩy bắt ta câm miệng.

"Sao vậy? Loại tai họa này chết cũng không hết tội đâu, biểu tỷ sao lại không vui vậy?”

"Người ta nói rằng người đó đã chết trên bãi sông, còn phát hiện một cây trâm ngọc gần đó.”

“Biểu tỷ, ngươi có nghĩ là hắn lúc đang lêu lỏng cùng một tiểu tiện nhân nào đó thì bị nam nhân nhà người ta đánh chết không?”

Môi và tay biểu tỷ đều run lên vì sợ hãi, kinh hãi đan xen vào với nhau, lần này nàng ta thực sự bị doạ khóc.

Xuân Đào đúng lúc tiếp lời: “Cô nương, ta nghe nói vị Lý gia kia là một kẻ rất xấu xa, có lẽ hắn đã cưỡng bức cô nương nhà người ta không thành, ngược lại còn bị kẻ không quan tâm đến mạng sống gϊếŧ chết.”

"Chỉ thấy thương các cô nương, sau này có người trong lòng, cho dù hắn không làm gì đi chăng nữa nhưng phải làm sao mới có thể chứng minh mình trong sạch được đây?"

Ta nghĩ nghĩ, nhìn chằm chằm biểu tỷ, cười nói: “Nếu người trong lòng kia đáng tin cậy, ta cũng không có cách nào khác ngoài việc ân ái cùng hắn một lát, chỉ cần nhìn thấy màu đỏ, lấy sự trong trắng chứng minh trong sạch.”

13.

Lý đại nhân đau đớn mất đi nhi tử yêu quý, thề sẽ điều tra đến cùng.

Cây trâm ngọc bị đánh rơi trên bãi sông vừa nhìn đã biết là của một tiểu thư quý tộc.

Ông ta giữ chức ngự sử, một khi đã hạ quyết tâm phá án thì không ai có thể ngăn cản được.

Gần đây Tần Dược Chương đang rất đau đầu về vấn đề này.

Trong bữa tối, hắn đến viện của ta, thấy trên bàn ta chỉ bày có ba món ăn, hắn thuận miệng hỏi ta: “Ngươi ăn chỉ thế thôi à?”

Ta còn không buồn nhấc mí mắt lên, liền gắp một miếng rau xanh nhét vào miệng.

Hắn cũng không khách khí, giật lấy bát đũa của ta, vừa cắn một miếng đậu phụ đã ném hết bát đĩa, đồ ăn xuống sàn.

"Gọi người làm bếp tới đây, đây là đồ ăn cho lợn à!"

Kể từ khi Tưởng Oanh Ngọc đến, địa vị của ta ở trong phủ ngày càng lụi bại, việc ta chịu thiệt cũng không phải là hiếm.

Kiếp trước, đến cả cơm cho lợn mà Tần Dược Chương đã nói ta cũng không được ăn.

Thân làm chủ tử, sợ nhất là mắc bệnh hiểm nghèo, không được sủng ái.

Lúc đó ta lại có cả hai, cuộc đời còn tệ hơn cả lợn, chó.

Ta định thần lại, nhìn hắn mỉm cười: “Biểu ca không phải chê ta bẩn thỉu hay sao? Bây giờ lại dùng chén muỗng của ta, còn đứng ra bênh vực ta, chẳng lẽ bị bệnh sao?”

"Nếu có thời gian như vậy, sao không đi thăm biểu tỷ thanh cao thuần khiết đi? Sức khỏe nàng ta không tốt lắm, nhất định là đang nhớ ngươi."

Sắc mặt Tần Dược Chương cứng đờ trong giây lát.

Chuyện giữa Tưởng Oanh Ngọc và Lý Trường Phong hắn đã giúp nàng ta giấu giếm khá tốt.

Đáng tiếc hắn rốt cuộc là một nam nhân thô tục không thể chấp nhận được, ước chừng cũng đang rất lo lắng liệu Tưởng Oanh Ngọc thật sự có còn trong trắng hay không.

Hắn im lặng một hồi lâu, rót một ly rượu rồi tự mình uống cạn.

"Vẫn là nơi này của ngươi thanh tịnh."

Bệnh tình của Tưởng Oanh Ngọc khiến rất nhiều nam nhân đổ xô đến tranh nhau an ủi.

Tần Dược Chương chắc chắn sẽ hoài nghi, có lẽ nào từ trước đến nay nàng ta không bao giờ là một nữ nhân an phận.

Chẳng lẽ những lần ngoan ngoãn, nhu nhược đó đều là nàng ta ngụy trang thôi sao?

Được, được lắm.

14.

Gần đây Tần Dược Chương thường xuyên đưa ta ra ngoài.

Ta biết hắn muốn dùng ta để gột rửa sạch những câu chuyện về mối tình năm xưa của hắn và Tưởng Oanh Ngọc.

Hắn không muốn cưới nàng ta nữa.

Hôm ấy đang tận hưởng mùa xuân ở ngoại ô, hắn chở ta cưỡi ngựa đi rêu rao khắp nơi.

Sau khi đi dạo đến trưa, mặt trời đã lên cao trên đỉnh đầu, bọn ta dừng lại ở Hội Xuân Lâu để nghỉ ngơi một chút.

Ánh sáng mùa xuân vừa phải, một cành hoa liên kiều vươn dài ra cửa sổ.

Đột nhiên có ai đó đưa tay ra bẻ nó rồi áp vào gần tai ta.

Quay đầu lại nhìn thì thấy đó là Tô Hạc Sơn, hắn mỉm cười vuốt má ta, thở dài: “Người ta nói phụ nữ càng xinh đẹp thì càng kém tin cậy.”

“Nam cô nương, ta viết thư cho ngươi, ngươi thậm chí còn không thèm trả lời cho có lệ, thật sự rất vô tâm đấy."

Tần Dược Chương gạt tay hắn ta ra, lạnh lùng nói: "Tô thế tử dù sao thì cũng xuất thân quyền thế, hành vi tuỳ tiện như vậy còn ra thể thống gì nữa?"

Tô Hạc Sơn cười thật sâu, hắn cầm chiếc quạt gấp gõ vào trán ta, nhìn chằm chằm vào Tần Dược Chương, nói rõ từng câu từng chữ đầy khí phách.

"Tần thế tử à, ngươi vẫn không biết phải không? Biểu muội nhà ngươi là một kẻ suốt ngày nói dối, rõ ràng là một kẻ lừa đảo.”

“Lợi dụng ta đáp lại tâm ý của ngươi, sau đó lại giả vờ như không quen biết ta nữa rồi.”

Hắn nheo mắt nhìn Tần Dược Chương, rồi quay lại vỗ vỗ vào đỉnh đầu ta.

"Ngươi đúng là không có mắt nhìn.”

"Tóm lại là tâm trạng ta không được tốt, Nam cô nương, ngươi nghĩ cách bù đắp cho ta đi."

Tần Dược Chương nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn ta rời đi, mắng: "Đúng là hành vi phóng đãng vô lại, sao Tô gia lại có thể nuôi ra thứ như vậy được chứ!"

Ta vuốt ve ngón tay, hồi lâu mới nói: “Biểu ca, ta…”

Tâm trạng hắn rất tốt, đại khái là cảm thấy mình đã đánh bại được Tô Hạc Sơn một lần, cũng không trách ta đã dùng chiêu khích tướng khıêυ khí©h hắn.

"Sau này nếu trong lòng cảm thấy không thoải mái cứ nói thẳng với ta là được, không cần mạo hiểm dính líu đến người khác.”

"Nếu Tô Hòa Sơn lại đến làm phiền ngươi, cứ nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi giải quyết."

Ta cúi đầu, giấu đi vẻ lạnh lùng trong ánh mắt.

Trước đây ta nói với hắn, hắn không muốn nghe, bây giờ hắn lại muốn ta nói thì ta phải nói sao?

Nực cười.
« Chương TrướcChương Tiếp »