Chương 14: Khıêυ khí©h bọn lưu manh

“Chị đại, tối hôm qua tôi thức cả đêm, cuối cùng cũng tra ra được địa chỉ IP của tên có ý đồ xâm nhập!”

Nghe vậy, cơn buồn ngủ của Mạc Tiểu Đại trong nháy mắt biến mất, một tay cô cầm điện thoại, một tay kéo máy tính lại: “Địa chỉ IP từ đâu phát ra?”

“IP của siêu cấp hacker này cũng ở nước Z…” Hứa Ninh nói được nửa chừng thì im bặt. Một lúc lâu sau, Hứa Ninh mới nói tiếp: “Chị, chẳng lẽ là bởi vì chúng ta đắc tội Hoàng Phủ Vân Liễm... Mấy năm trước tôi nghe nói Hoàng Phủ Vân Liễm không chỉ có tập đoàn sát thủ lớn mạnh, mà còn có đế quốc hacker!”

“Ồ, tôi hiểu rồi!” Sắc mặt Mạc Tiểu Đại đã tái nhợt, cô mở hệ thống nội bộ của Thanh Long Đường, để lại một chương trình tin nhắn trong hệ thống: “Tôi biết anh là Hoàng Phủ Vân Liễm, anh đang ở đâu, tôi muốn gặp anh!”

Tháo chuông phải cần người buộc chuông, vì cô là ngươi gây ra họa cho nên cô phải tự mình giải quyết! Mạc Tiểu Đại ngồi phịch xuống ghế sô pha, nhìn bố cô tiều tụy mấy ngày nay trên giường bệnh, nghĩ đến Lục Cư Diệp lúc này đang chật vật vì vấn đề tài chính của Lục thị, cô cắn môi, mặc kệ Hoàng Phủ Vân Liễm đưa ra điều kiện gì cô cũng đồng ý.

Một bức thư lặng lẽ hiện lên trên màn hình máy tính, Mạc Tiểu Đại khó chịu vì Hoàng Phủ Vân Liễm có thể tự do ra vào Thanh Long Đường như nhà mình, nhưng cũng không thể không phục kỹ thuật cao siêu của anh.

Mạc Tiểu Đại bấm vào bức thư, chỉ vài chữ đơn giản khiến cô phải kinh ngạc, bên trên viết: “Một giờ nữa gặp lại cô ở biệt thự ven biển!”

Điện thoại đột nhiên vang lên, là cuộ gọi bốn chiều, Mạc Tiểu Đại đồng thời nhận ba cuộc điện thoại cùng một lúc: “Chị đại, đừng đi, có chuyện gì chờ bọn em về giải quyết giúp chị!”

“Không cần, các người ngoan ngoãn chờ ở ngoài, tạm thời không được trở về! Chuyện này là do tôi gây nên, tôi tự giải quyết!”

Vừa dứt lời, Mạc Tiểu Đại liền cúp máy, đồng thời tắt nguồn, những chuyện cô đã quyết định sẽ không thay đổi.

“Đại Đại...”

Đột nhiên trên giường bệnh Mạc Thắng Thiên yếu ớt gọi Mạc Tiểu Đại.

Mạc Tiểu Đại kinh ngạc chạy tới: “Bố, bố tỉnh rồi à, tỉnh rồi sao!”

“Con bé ngốc, bố tỉnh rồi, nhưng Đại Đại con hãy hứa với bố, phải bảo vệ được Thanh Long Đường…” Mạc Thắng Thiên yếu ớt cầu xin.

“Con nhất định mà, bố, đều do con ham chơi nên mới dẫn đến chuyện này!” Mạc Tiểu Đại ươn ướt nước mắt, tại sao cô lại ngốc như vậy, ngốc đến mức chọc giận cái tên ác bá lưu manh vô sỉ nhất toàn cầu này chứ.

“Vậy thì bố yên tâm rồi...” Mạc Thắng Thiên yếu ớt thở phào một hơi.

“Bố, bố dưỡng bệnh cho tốt, đợi bố xuất hiện sẽ nhìn thấy Thanh Long Đường giống như trước đây!” Mạc Tiểu Đại nắm lấy tay Mạc Thắng Thiên thề thốt.

“Bố tin con, tin con mà!” Mạc Thắng Thiên nhắm hờ mắt nói.

“Bố, con ra ngoài một lát, bố nghỉ ngơi cho tốt!” Mạc Tiểu Đại ôm máy tính đi ra khỏi phòng bệnh.

Nhảy lên chiếc Hummer H6 của mình, Mạc Tiểu Đại nổ máy, chạy dọc theo đường cao tốc ven biển, địa điểm đến chính là căn biệt thự nhỏ của cô ở bờ biển.

Từ xa, Mạc Tiểu Đại đã nhìn thấy một chiếc Bugatti Veyron màu đen đậu trước biệt thự, cô biết Hoàng Phủ Vân Liễm đang ở trong biệt thự, tim đập một trận điên cuồng.

Sau khi dừng xe, Mạc Tiểu Đại bước xuống, đi thẳng vào trong biệt thự.

Vừa vào cửa, Mạc Tiểu Đại đã nhìn thấy Hoàng Phủ Vân Liễm ngồi trên một chiếc ghế sô pha màu be đối diện với cửa phòng khách, hai mắt hơi khép hờ, nhìn Mạc Tiểu Đại đứng ở cửa bất động như một khúc gỗ, anh mở mắt ra nhìn cô nói: “Vào đi, có dũng khí đến tìm tôi, không có dũng khí vào sao?”

Vào thì vào!

Mạc Tiểu Đại bước vào phòng khách và ngồi xuống bên cạnh Hoàng Phủ Vân Liễm.

Hoàng Phủ Vân Liễm nhếch môi cười nhạt, anh chỉ vào máy vi tính nói: “Tôi ở đây đợi cô hai ngày một đêm! Cô hành động chậm chạp thật đấy, còn dám tự xưng là thiên tài máy tính!”

Người trong giới máy tính IT đều biết có một cô gái mười tuổi đã được gọi là thiên tài máy tính, nhưng không ai biết thiên tài máy tính này chính là cô chủ của Thanh Long Đường. Nhưng sau một cuộc phản công như vậy, Hoàng Phủ Vân Liễm hoàn toàn coi thường cô gái trẻ là thiên tài máy tính này.

“Anh làm như vậy là vì trả thù ngày hôm đó tôi bắt cóc anh sao?” Mạc Tiểu Đại không muốn nói nhiều với Hoàng Phủ Vân Liễm.

Hoàng Phủ Vân Liễm khẽ mỉm cười, vắt chéo chân, một tay nhẹ nhàng cầm ly rượu vang đỏ lên, nói: “Cũng không hẳn!”

“Vậy anh muốn làm gì?” Mạc Tiểu Đại hỏi.