Chương 15: Chỉ cần người của cô

“Cái thế giới này, tôi muốn làm gì thì làm nây, không cần nói cho cô biết tại sao!” Hoàng Phủ Vân Liễm nhấp một ngụm Lafite màu sắc cực đẹp.

“Phải như thế nào anh mới có thể ngừng công kích Thanh Long Đường?” Mạc Tiểu Đại hỏi.

“Bây giờ không cần công kích Thanh Long Đường, chỉ cần dùng số liệu trong tay của tôi, với việc buôn bán độc phẩm và giao dịch vũ khí ở Đông Á, v.v. những việc này cũng đủ khiến Thanh Long Đường trở thành tội phạm số một của Interpol!” Hoàng Phủ Vân Liễm nói.

Đôi mắt của Mạc Tiểu Đại đỏ ngầu, cô ném ly rượu của Hoàng Phủ Vân Liễm trên bàn xuống đất, tức giận hét lên: “Rốt cuộc anh muốn tôi làm gì mới không đối đầu với Thanh Long Đường, tha cho ngành tài chính ở Lục thị!”

“Tôi muốn cô!” Hoàng Phủ Vân Liễm nhìn Mạc Tiểu Đại, chậm rãi nói ra cái tên này!

“Anh muốn cái gì ở tôi, anh nói đi, anh muốn tôi chết tôi sẽ đi chết ngay, chỉ cần anh buông tha cho Thanh Long Đường và Lục thị!”

“Tôi không muốn cô chết, tôi chỉ muốn thân thể của cô!”

Hoàng Phủ Vân Liễm mỉm cười xấu xa, Hoàng Phủ Vân Liễm anh muốn một người phụ nữ có khi nào mà phí sức như thế này, tuy người phụ nữ này có liên quan đến cái chết của Duẫn Nhi, nhưng ai bảo cô ấy là cô chủ của Thanh Long Đường, hơn nữa trải qua cảnh tượng trong nhà vệ sinh ở yến tiệc lần trước, anh nhận ra rằng mình cần một người phụ nữ có thân hình giống Duẫn Nhi, và người phụ nữ này là sự lựa chọn tốt nhất.

“Anh muốn làm cái gì!” Câu hỏi của Mạc Tiểu Đại dường như có hơi ngốc. Bởi vì đầu óc cô đã hoàn toàn rối tung lên, bị anh ta cưỡng ép.

Khóe môi Hoàng Phủ Vân Liễm hiện lên một tia tà mị quyến rũ, anh trầm giọng nói: “Phải tiếp tục chuyện chưa làm xong trong nhà vệ sinh lần trước, tiếp tục làm! Kỳ hạn nửa năm!”

Mạc Tiểu Đại nghe vậy thì sắc mặt tái nhợt, nhớ tới sự kiêu ngạo của anh cùng với sự sợ hãi của mình trong nhà vệ sinh ở bữa tiệc tối hôm đó, cô hét lên: “Không, tôi không đồng ý, tôi có chồng chưa cưới rồi, tôi không thể làm như thế được!”

“Muốn làm hay không thì tùy cô, làm, cô có thể nhìn thấy Thanh Long Đường và Lục thị cao cao tại thượng tồn tại ở nước Z, không làm, cô đợi xem Thanh Long Đường bị tóm gọn, chồng chưa cưới của cô nhảy lầu tự sát sau khi Lục Thị phá sản!” Hoàng Phủ Vân bình tĩnh nói, người phụ nữ mà anh muốn không cần phải dùng cách cưỡng bức.

“Không, tôi sẽ không làm như thế, tôi có chồng chưa cưới yêu tôi, tại sao tôi phải làm như thế!” Mạc Tiểu Đại điên cuồng lắc đầu, hét lớn.

“Tùy cô, nếu đồng ý, tám giờ tối nay đến đây tìm tôi!” Hoàng Phủ Vân Liễm ưỡn vai, khẽ cười một tiếng rồi đi vào phòng trong của biệt thự.

“Chồng chưa cưới, thì sao... Tên ngốc kia tự nhiên sẽ bán cô cho tôi! Đương nhiên, tôi cũng có thể coi là chủ của Lục thị, thậm chí là Thanh Long Đường, cho dù nửa năm sau bị cô lấy lại số liệu, quyền sinh sát ở Thanh Long Đường cũng đã hoàn toàn nằm trong tay của tôi!”

Trên gương mặt Hoàng Phủ Vân Liễm hiện lên một nụ cười tà mị, anh từng nói ai hại chết Duẫn Nhị và những người có quan hệ với kẻ đó đều phải chết, cho nên cô Mạc xui xẻo à, ai bảo cô xinh đẹp giống như một chiếc bánh ngọt, đợi tôi chơi chán rồi cô và bố cô sẽ cùng lên Tây Thiên đền tội với Duẫn Nhi và đứa con của tôi!

“Anh Cư Diệp…” Mạc Tiểu Đại mềm nhũn trong đại sảnh, hai chân rã rời như muốn bò ra khỏi cửa biệt thự, cô vừa lảo đảo chạy về phía bãi đậu xe, vừa khóc lóc nước mắt giàn giụa cả gương mặt. Sự lựa chọn mà Hoàng Phủ Vân Liễm đưa ra cho cô ấy thật sự là tiến thoái lưỡng nan! Cô hiến thân trong nửa năm, thì có thể cứu bố và anh Cư Diệp, nhưng nửa năm sau, làm sao cô còn có thể trở thành cô dâu thuần khiết nhất của anh Cư Diệp được nữa! Cô giữ gìn lâu như vậy, không cho Lục Cư Diệp chạm vào chính là vì để dành cho đêm tân hôn viên mãn đó.

Sau khi khởi động xe, Mạc Tiểu Đại đạp chân ga phóng đi, cô định đi tìm Lục Cư Diệp, lúc này cô thật sự muốn tìm Lục Cư Diệp và khóc một trận trong vòng tay anh.

Trong tòa nhà chọc trời của công ty tài chính Lục thị, gương mặt của Lục Cư Diệp trông rất hốc hác tiều tụy.

Anh ta cúp điện thoại, đây là cuộc gọi thứ tám mươi chín mà anh đã gọi đi để yêu cầu tài trợ.

Nhưng lại bị cự tuyệt không có ngoại lệ.

Đã đến lúc tuyệt vọng rồi sao? Nhưng khó khăn lắm Lục thị mới leo lên được vị trí như ngày hôm nay, bây giờ bị phá sản khiến anh ta không cam tâm! Hơn nữa, phía sau có người đang khống chế! Lục Cư Diệp vùi tay vào mái tóc đen của mình và không ngừng giật mạnh. Tài trợ mấy chục tỷ, không nói mấy ông siêu giàu kia không chịu góp vốn, mà ngay cả ngân hàng ngày thường có quan hệ rất tốt lúc này cũng không chịu cho vay, anh ta cùng đường bí lối rồi, ngồi đợi giải thể thôi.

“Reng…”

Điện thoại đột nhiên vang lên, Lục Cư Diệp sửng sốt, nhìn dãy số xa lạ, tự hỏi chẳng lẽ lại là đám phóng viên moi tin tức.

Anh ta muốn cúp máy, nhưng có cảm giác nếu như cúp máy sẽ bỏ lỡ một cơ hội, bất đắc dĩ Lục Cư Diệp đành nghe máy.

“Sếp Lục đúng không?” Giọng nói của người đó lạnh đến mức có thể đóng băng bất cứ ai.

“Phải, là tôi, anh là...”