Chương 2: Dã thú cuồng ngạo, hồi phục

Nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà đế quốc Hoàng Phủ ở Roma, Ý, văn phòng được trang trí màu đen đơn giản thể hiện được tính cách trầm lặng của chủ nhân nó.

Trước cửa sổ sát sàn lớn, Hoàng Phủ Vân Liễm ngồi trên một chiếc ghế da màu đen, nửa mặt hếch lên, với những đường nét uyển chuyển như một bức tượng David của phương Tây.

Đôi mắt nhìn xa trông rộng buông bỏ cảnh giác, nhìn đàn bồ câu trắng thỉnh thoảng bay lượn trên bầu trời xanh phía sau ô cửa, một tia buồn bã thoáng qua trong đôi mắt màu hổ phách của Hoàng Phủ Vân Liễm.

Anh đã tìm cô ba tháng rồi, vẫn bặt vô âm tín. Chỉ điều tra được cô là sát thủ của nước Z.

“Pip…”

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên trong văn phòng. Hoàng Phủ Vân Liễm quay lại thì thấy đó là cuộc gọi gọi đến từ nước Z, lòng anh cảm thấy bồn chồn.

“Hello!” Hoàng Phủ Vân Liễm dựa vào lưng ghế thấp giọng nói, đây là câu đầu tiên anh nói trong ngày hôm nay.

“Hi! Liễm, nói cho cậu biết một tin tốt và một tin xấu...” Một giọng nam tao nhã vang lên.

“Phong, cậu biết tôi không đủ kiên nhẫn mà, nói trọng điểm đi!” Hoàng Phủ Vân Liễm u ám nói, ngón tay nâng cằm.

“Ok! Tôi biết gần đây tâm trạng của cậu không tốt lắm, hai tin tức này liên quan đến Tống Duẫn Nhi!”

Hoàng Phủ Vân Liễm hơi sửng sốt, anh lập tức đứng bật dậy khỏi ghế da, chống tay lên bàn, vẫn giữ giọng điệu lạnh lùng nói: “Nói đi!”

Kiều Diệc Phong ở đầu dây bên kia trầm mặc một hồi mới nói: “Tin tốt là đã tìm được Tống Duẫn Nhi!”

“Cô ấy ở đâu?”

Hoàng Phủ Vân Liễm vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, cho dù lúc này văn phòng không có người, nhưng anh quen rồi.

“Vân Liễm, cậu phải bình tĩnh nghe tôi nói tiếp!”

Trong văn phòng của tổng giám đốc tập đoàn Kiều thị ở Quốc gia Z, Kiều Diệc Phong người hội tụ các tiêu chuẩn của thẩm mỹ phương Đông, gương mặt nho nhã thanh tuấn càng thêm ngưng trọng.

“Nói, cậu nên biết trước giờ tôi rất bình tĩnh!” Giọng nói Hoàng Phủ Vân Liễm vẫn bình bình không chút dao động.

“Tống Duẫn Nhi sắp không xong rồi… hơn nữa còn mang thai năm tháng...”

Kiều Diệc Phong nói xong câu này, văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Phủ im lặng như tờ.

“Liễm? Hi! Liễm... cậu còn đó không? “ Kiều Diệc Phong sợ hãi gọi vài tiếng, bởi vì có rất nhiều người phụ nữ qua lại với Hoàng Phủ Vân Liễm, nhưng cô dâu bỏ trốn Tống Duẫn Nhi này là người duy nhất có được trái tim của Hoàng Phủ Vân Liễm, ai biết được thế nào.

“Cô ấy ở đâu?” Một lúc lâu sau, giọng nói của Hoàng Phủ Vân Liễm truyền đến tai Kiều Diệc Phong.

“Người của tôi tìm thấy Tống Duẫn Nhi trong một bệnh viện nhỏ hẻo lánh ở vùng núi, khi họ tìm thấy cô ấy, cô ấy đã bị bắn ba phát vào ngực đã được lấy ra, nhưng phổi của cô ấy đã bị nhiễm trùng hiện đang hấp hối!” Kiều Diệc Phong nói một cách nghiêm túc. Tống Duẫn Nhi xảy ra chuyện như thế ở nước Z, anh ta có thể đoán được nước Z sắp gặp phong ba rồi!

“Để cô ấy sống đợi tôi...”

Bịch một tiếng sau khi quăng điện thoại xuống, đôi mắt của Hoàng Phủ Vân Liễm đỏ lên, giống như một con dã thú cuồng ngạo, vừa rồi Kiều Diệc Phong nói Duẫn Nhi bị thương và đang trốn trong núi? Ai, rốt cuộc là ai dám động vào Duẫn Nhi!

Mười giờ sau, một chiếc máy bay tư nhân chậm rãi hạ cánh xuống sân bay quốc tế nước Z.

Không ai biết người đàn ông tuấn tú vẻ mặt u ám, một mình vội vã bước ra khỏi lối đi VIP và lên chiếc Rolls Royce Phantom đã chờ đợi từ lâu này là ai.

“Thưa ngài, cậu Kiều hỏi ngài có về biệt thự nghỉ ngơi trước không?” Tài xế Tiểu Trương hỏi.

“Bệnh viện!” Người đàn ông ngồi ở ghế sau lạnh lùng đến mức khiến người ta rùng mình, Tiểu Trương ngậm miệng, đạp chân ga trực tiếp lái tới bệnh viện tư nhân Kiều thị xa hoa bậc nhất thành phố này.

Trên tầng tám của bệnh viện, trong phòng bệnh ICU dành riêng cho giới quý tộc. Trình độ y thuật khoa học cao nhất toàn cầu, thiết bị y tế cao cấp nhất và hệ thống siêu bảo mật cho quyền riêng tư của bệnh nhân, vì vậy nơi đây đã trở thành sự lựa chọn tốt nhất cho giới siêu giàu trên thế giới để tiếp tục cuộc sống của họ.

Viện trưởng đã đợi ở đây từ lâu, ông chủ của bọn họ nói hôm nay có một vị khách quý siêu cấp đến, phải phục vụ cho thật tốt.

Vân Liễm vừa bước vào tầng thứ tám, trong cách bài trí xa hoa toát ra một cảm giác lạnh lẽo, khiến cặp mày kiếm của anh cau lại.